muốn ngừ ta ko đụng đến mình thì đừng có lắm mồm , ngừ ko động ta ta ko động ngừ , đó là quy luật sống ở đời mà, mất một nick và một topic cũng ko sao, nhưng đã mất đi cái cho gọi là danh dự và phẫm chất thì hơi khó chịu lém à
Sông nặng tình ,nước ngàn năm vẫn chảy. cây đa tình, hoa ngàn năm vẫn nở. Tôi chung tình, tôi ngàn năm vẫn đợi. Đợi một người, đã mãi mãi rời xa
Có những khoảnh khắc dù trong gang tấc Vần như trăm nghìn dặm xa xôi Và có những chiều em cảm thầy đơn côi Hãy về đây dựa vai anh mà khóc
Gặp được nhau là có lẽ là tình cờ Quen biết nhau chắc số phận đẩy đưa Nhưng tại sao ko thể cùng chung bước Đến rồi đi... là chân lý phải ko
Khi em đi tim này như đã khép Tự nhủ thầm lòng sẽ chẳng yêu ai Cứ chờ hoài mong mãi một ngày mai Em sẽ đến để anh yêu lần nữa
Hoa vô tình hoa trôi theo nước. Nước vô tình nước để hoa trôi. Em vô tình khi không nghe gió nói. Gió nói rằng anh vẫn mãi iu em.
Kể cho anh chuyện đời khó nhọc Chia bớt cho anh cảm giác xót xa Vì anh suốt đời là một sân ga Đón nhận buồn vui từ tàu em chở đến!!!
Dù có một ngày con tàu em thay bến Nhưng sân ga cũng vẫn sẽ còn đây Và khi nào sầu nặng dáng em gầy Hãy về đây dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe rằng người đời lừa lọc Sớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian Anh sẽ vỗ về: Dù mất cả trần gian Em vẫn luôn có bờ vai anh để khóc
Em sẽ không bao giờ lẻ loi cô độc Em sẽ không bao giờ thiếu một vòng tay Em sẽ không bao giờ thiếu một bờ vai Khóc đi em dựa vai anh mà khóc
Có thể một ngày mình sẽ xa nhau... Bởi vì Anh? vì Em? hay vì ai đó? Những dấu hỏi tình yêu vẫn muôn đời bỏ ngỏ Tìm đâu câu trả lời! Có thể một ngày mình sẽ xa rời... Để lời hứa xưa rơi vào nơi quên lãng Chỉ còn một người trong bóng chiều nhập nhoạng Choáng váng nỗi đau... Có thể một ngày... mình không còn là của nhau Ánh mắt cũ rồi cũng thành xa lạ Thời gian cứ trôi mà dòng đời hối hả Cả nỗi đợi chờ có thể sẽ quên đi
Có thể một ngày... cộng hết nỗi chia ly Cũng chẳng đủ để hoà thành nước mắt Cái nắm tay từng một thời rất chặt Vậy mà rời nhau hờ hững thở dài ! Có thể một ngày... có thể lắm ngày mai Nhưng điều đó mãi chỉ là "có thể" Khi chúng mình đủ niềm tin hơn thế Sẽ làm nên điều "không thể" trong đời. "
Trời nắng ấm sao lòng băng giá Nhìn em cứ như người xa lạ Kỷ niệm xưa tan theo mây khói Trái tim anh đã chết lâu rồi
Còn chi đâu nữa người ơi Sao chỉ riêng ta với mảnh trời Prontera nay sao không ấm Thiếu một bờ vai ta chơi vơi
Nhớ ngày xưa ấy sao xa xôi Vai ấm tựa vai người bên tôi Gió đưa tuyết khẽ vương mái tóc Đỏ ửng má hồng ấm đôi môi.
Thành xưa ngày nay sao khác rồi Vẫn băng ghế đó nhưng sao lạnh Vắng bóng người xưa tôi với tôi Mùa đông cay nghiệt đem gió tới Đưa cả niềm đau mãi không nguôi Gió ơi gió đưa tuyết đi nhé Ta không cần mi,nhớ bùi ngùi
Chân díu chân ta không bước nổi Yếu đuối quỵ ngã mất rồi Tuyết ơi năm nay mi lạnh quá Có phải người thương đã xa tôi
Tôi thả một chiếc lá, chiếc lá trôi. Tôi thả một bông hoa, bông hoa trôi. Tôi thả con thuyền giấy, con thuyền giấy trôi. Tôi giữ em lại, em vẫn trôi...
Em có hay xuân đang về trước ngõ Người người mong chờ như sa mạc ngóng mưa Nhưng xuân này không còn có người xưa Nên lòng khép, không mong chờ xuân đến
Nhớ những lúc em nghiêng đầu thỏ thẻ "Cuộc đời này, em chỉ có anh thôi" Sao bây giờ, câu nói ấy phai phôi Anh bật khóc, phải chi em đừng hứa Ta cứ muốn ta là người cô độc Cuộc đời này xin chẳng biết yêu thương Vì tình đời quá chất chứa thê lương Nhưng ước muốn mãi chỉ là ước muốn