Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Vết hằn trên đá Lòng mang nặng vết thương tâm tưởng Như vết hằn trên tượng đá đen Vì yêu nên rất tật nguyền Trái tim trót đã lạc quyên cho người Thuở mười tám hai mươi khờ dại Yêu một lần rồi mãi vấn vương Hai mươi năm vẫn nhớ thương Dù người yêu đã vẹn đường lứa đôi Người ta chẳng phụ tôi ngày ấy Chính vì tôi làm gãy nhịp cầu Ra đi không hẹn trước sau Mang tình lặng lẽ ôm sầu mình ta Tấm thiệp cưới quê nhà đưa lại Giữa mùa thu... phố vắng mưa buồn Có người hôm ấy điên cuồng Đốt thư... xé ảnh... đập luôn cây đàn Rồi ngày tháng hoang đàng lãng phí Đường đời còn nghĩa lý gì đâu Dán hình mơ chuyện Bích Câu Nồng cay uống mãi phá sầu trong tim Rồi mê mải đi tìm hình bóng Trong cuộc đơì ảo mộng phù sinh Có ai bắt phải chung tình Sao ta cứ để cho mình xót xa...
Suy gẫm...! Những điều thuộc về nỗi Nhớ Sưu tầm Ta chênh vênh giữa hai bờ quên, nhớ… Đôi lúc trên đường đời vội vã, ta vô tình dừng lại, đơn giản là chỉ để ngắm nhìn…một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt qua hiên nhà, một con đường mà ta đã từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua ta trong tâm trí…Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra rằng ta đã đánh rơi quá nhiều thứ mà ta hằng trân trọng. Ta lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồn vụn vỡ. Và rồi chính ta vỡ òa trong nỗi nhớ – nỗi nhớ về ta của một ngày hôm qua như thế… Ta nhớ về tuổi thơ. Tuổi thơ của những cánh diều chấp chới mang ước mơ của đứa trẻ thơ bay vút lên bầu trời. Những lỗi lầm của một thời nông nổi, bồng bột, không ít lần ta làm mẹ buồn và lo lắng cho ta. Và rồi đứa trẻ nào cũng lớn, như chim non đủ lông, đủ cánh rồi thì cũng sẽ bay, bay mãi, bay mãi, ngao du cho thỏa chí tang bồng. Rồi va vấp, rồi khó khăn…rồi những cơn bão ập đến, cánh chim mỏi chao đảo tìm đường trở về. Trong cái tổ ấm của ngày xưa, mẹ vẫn đợi ta, và âu yếm mỉm cười khi thấy ta chênh chao trước ngõ. Khi bắt đầu đối diện với những thử thách, mới thấy nhớ vô cùng khoảng thời gian không lo không nghĩ trước đây. Ra giữa dòng đời, tự mình giải quyết tất cả, ta mới thấy nhớ sao cái cảm giác được chở che, bảo bọc trong vòng tay gia đình. Ta nhớ nhà da diết. Ừ thì đã bao lâu rồi ta không được về cái nơi thân thương ấy?…Ta không biết, chỉ biết rằng khoảng thời gian đó đủ lâu để ta có thể mơ về cái viễn cảnh ấy mỗi đêm. Cuộc sống đôi khi quá chật chội và ngột ngạt. Chính những lúc ấy ta lại muốn được về – về nơi ta không còn những âu lo như thế. Ta gọi nơi ấy là nhà, là gia đình, là tất cả những gì ấm áp nhất mà cuộc sống ban tặng cho ta. Dù cho ta có đi đâu, làm gì và ta có trở thành ai đi chăng nữa ta luôn vững tin vì ta biết ta luôn còn đó một gia đình. Ta thật sự nhớ, nhớ lắm những món ăn của mẹ, tiếng cười trong trẻo của hai đứa cháu thơ. Nhớ lắm cái thứ âm thanh mộc mạc, cái mùi không khí âm ẩm trong veo buổi sớm mai thức giấc, và còn cả cái tĩnh lặng của đêm không lẫn vào đâu được. Nhớ lắm những buổi trưa hè, gia đình ngồi quay quần bên nhau, tiếng cười át đi cái oi của nắng. Nhớ lắm những ngày mưa, ta đứng lặng nhìn mẹ ta thiếp đi trong mệt mỏi. Đưa mắt nhìn những hạt mưa trút xuống vòm cây xanh – màu xanh ta yêu thích – ta không khỏi nghĩ suy về cuộc đời. Mẹ ta chịu khổ cả đời vì con, vì cháu, vì cả gia đình không chút thở than. Ta cảm ơn không chỉ vì đức hy sinh của một người phụ nữ mà nhờ mẹ, ta trở thành ta của hiện tại – một chút cứng cỏi và gan góc của một đứa con trong một đại gia đình…Ta gói gém tất cả vào sâu thẳm trái tim ta như những gì thiêng liêng và cao quý nhất để nhắc nhở ta rằng ta không bao giờ đơn độc. Rồi khi ta lớn, nỗi nhớ trong ta theo đó cũng lớn dần lên. Là con người, ta không khỏi hối tiếc cho những chuyện đã qua, những vỡ tan không đáng có để rồi giờ đây ta lặng yên trước những ánh nhìn thân thuộc, những tiếng cười vỡ òa trong những lời trách than. Ta hằng cám ơn cuộc sống đã cho ta có được những người bạn như thế nhưng cũng trớ trêu thay khi đã đưa chúng ta đến quá gần nhau để rồi dễ dàng đánh mất nhau như thế. Đâu dễ để được gặp nhau, đâu dễ để được chân thành gọi nhau là bạn, những giây phút ấy vẫn mãi nơi đây, những tiếng cười ấy vẫn vẹn nguyên trong tâm trí, vậy mà giờ ta và bạn chẳng khác chi người xa lạ, thoáng qua nhau như những kẻ vô tình. Còn đâu những kỉ niệm, còn đâu những con đường ngập lá vàng rơi? Ta đã từng chọn lựa quên đi tất cả, nhưng có được đâu khi nó vẫn xâm chiếm tâm trí ta mỗi khi đêm về. Đôi khi cố quên đi sẽ khiến lòng nhớ, thật nhiều… Nỗi nhớ về một tình bạn, một tình bạn đã xa làm ta sợ. Ta sợ cho những vỡ tan như thế lại tái diễn vì đơn giản cuộc sống vẫn còn đó muôn vàn điều mà ta không thể nào lường trước được. Nên ta luôn dặn lòng mình phải nhớ, phải ghi nhớ tất cả để suy nghĩ và tha thứ cho nhau, để chia sẻ với nhau những nỗi buồn, để sống là cho nhau thêm những ngày hạnh phúc… Đi qua bao thăng trầm cuộc sống, ta biết ta vẫn còn đó vẹn nguyên nỗi nhớ về người. Dù rằng người chỉ đi ngang qua cuộc đời ta và gieo vào đấy không ít những buồn đau. Nỗi nhớ ấy mang ta đến một vùng trời của những ngày xưa, những con đường thân quen, những khoảng không gian tĩnh lặng, những xúc cảm một thời từng làm trái tim ta tan nát. Ta đã từng không đủ can đảm để bước đi khi người bỏ lại ta trong đêm mưa ấy. Ta đã từng hận, từng oán trách. Nỗi nhớ đã đeo bám ta suốt bao ngày, về người, về tất cả những gì mà ta và người đã từng trải. Nhưng giờ tất cả với ta chỉ còn lại những tiếng cười và những bài học mà cuộc sống đã nhờ người dạy cho ta. Ta trân trọng và thầm cám ơn vì sự xuất hiện của người trong cuộc đời ta, dù chỉ là thoáng qua. Người đã cho ta biết thế nào là cuộc sống, là yêu thương và được yêu thương, là cho đi và không cần nhận lại, là con người thì phải biết chấp nhận và hy sinh… Để biết rằng, có đi qua những nỗi đau, ta mới yêu thêm những gì của hiện tại. Có ước mơ thì mới có những kì tích. Có yêu thương thì mới được yêu thương. Có chân thành thì sẽ nhận lại chân thành… Mãi mãi còn đó những cơn mưa mang người đi và không bao giờ trở lại, nhưng ta đã không còn buồn vì ta đã không còn đứng một mình trong mưa. Cám ơn người đã cho ta một lần biết yêu thương và chờ đợi, ở một nơi nào đó, ta mong người thật sự hạnh phúc. Nỗi nhớ, có khi thoảng qua phút chốc, nhưng có khi lại quay quắt cồn cào, có khi trào dâng nước mắt. Nỗi nhớ, có khi nhẹ nhàng, mông lung, không nắm bắt, có khi lại thổn thức như xoáy vào bên trong bao kỉ niệm. Khi ta bắt đầu chìm trong những nỗi nhớ triền miên là lúc ta thấy mình cô đơn nhất, lẻ loi nhất, quýnh quáng kiếm tìm chút kỉ niệm để nhắc rằng mình vẫn còn tồn tại. Mâm cơm nghi ngút khói, một buổi tối đẹp trời dạo phố bên người ấy, một chiều đầy gió chạy rong trên cánh đồng và nghe gió tạt vào lòng, những nỗi nhớ bắt nguồn từ những điều bình dị nhất, ấm áp nhất. Cuộc sống trôi qua, có những người bước vào đời ta và lẳng lặng ra đi, cũng có người đến và để lại dấu chân trong miền kỷ niệm, để những khi nhớ về người, ta lại trải lòng cùng những nỗi nhớ chơi vơi. Nỗi nhớ cũng làm con người mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Nhưng tuổi trẻ nhiệt huyết và đam mê, đâu chỉ là những khoảng đêm dài nhung nhớ. Hiện tại là đây, cuộc sống là đây, là những gì ta đang nắm giữ, ngay lúc này. Hãy học cách yêu thương tất cả và sống trọn vẹn tất cả, để những điều của hôm nay, sẽ trở thành hoài niệm đẹp trong nỗi nhớ của ngày mai. Như nhà thơ Chế Lan Viên đã từng nói: “Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.” Tình yêu sẽ chỉ cho chúng ta con đường đi đến hạnh phúc. Và nỗi nhớ sẽ là quyển nhật kí về những chặng đường đã qua để ta mỉm cười mỗi khi nhớ về. Những nỗi nhớ vẫn mãi đong đầy. Những trái tim vẫn luôn hướng về nhau. Và con người vẫn luôn yêu thương nhau như thế! Cho nhau những tiếng cười, những lời yêu thương… Để những nỗi nhớ không mang về trong đêm những giọt mưa rơi tí tách…!
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Kẻ hành khất không Tim Sưu tầm Tôi cứ mài trái tim Thành từng bài thơ nhỏ. Lặng lẽ và âm thầm Gửi dần cho em đó. Mỗi người ta chỉ có Trong mình một trái tim. Tôi cho em tất cả Sao em lại không tin? Cho em cả trái tim Tôi chẳng còn gì cả. Trở thành kẻ ăn xin Đói tình, tôi mệt lả. Dù ngày mai gục ngã Kẻ hành khất không tim. Chẳng xin gì em cả Chỉ xin em - Trái Tim. Sao em cứ lặng im?
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Em Sưu tầm Nếu có thể xin em đừng trở lại Hoa trong bình đã héo từ chiều qua Hãy giúp anh quên đi mãi mãi Những bông tàn trong ký ức hai ta. Đã bao lần âm thầm anh cầu chúc Em đẹp xinh hạnh phúc đủ đầy Anh lấy đau riêng làm nhung lụa Phủ lên tháng ngày tươi đẹp thơ ngây. Em trở lại, bây giờ em trở lại Hồn thanh xuân em phung phí cả rồi Anh cũng khác, vâng! anh giờ cũng khác. Đã có người anh đón để lên ngôi. Em! nước mắt hai đứa cùng cay đắng Hai đứa cùng đã có một thời xa Nhưng đừng để người thứ ba phải khóc Vì những bông tàn trong ký ức hai ta.
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Gửi... PUSKIN Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu Trước mắt anh em bỗng hiện lên Như hư ảnh mong manh vụt biến Như thiên thần sắc đẹp trắng trong. Giữa ray rứt sầu đau tuyệt vọng Giữa ồn ào xáo động buồn lo Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ. Tháng ngày qua những cơn gió bụi Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ Lãng quên rồi giọng em hiền dịu Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga. Giữa cô quạnh âm u tù hãm Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu Chẳng tiên thần, chẳng nguồn cảm xúc Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu. Cả hồn anh bỗng bừng tỉnh giấc Trước mắt anh em lại hiện lên Như hư ảnh mong manh vụt biến Như thiên thần sắc đẹp trắng trong. Trái tim lại rộn ràng náo nức Vì trái tim sống dậy đủ điều Cả tiên thần, cả nguồn xảm xúc Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Thêm một Trần Hoà Bình Thêm một chiếc lá rụng Thế là thành mùa thu Thêm một tiếng chim gù Thành ban mai tinh khiết Dĩ nhiên là tôi biết Thêm một lắm điều hay Nhưng mà tôi cũng biết Thêm một phiền toái thay Thêm một lời dại dột Tức thì em bỏ đi Thêm một chút lầm lì Thể nào em cũng khóc Thêm một người thứ ba Chuyện tình đâm dang dở Cứ thêm một lời hứa Lại một lần khả nghi Nhận thêm một thiệp cưới Thấy mình lẻ loi hơn Thêm một đêm trăng tròn Lại thấy mình đang khuyết Dĩ nhiên là tôi biết Thêm một lắm điều hay...
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Khúc mùa thu Hồng Thanh Quang Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa Sao thương ai ở mãi cung hằng Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em Người đàn bà dấu đêm vào trong tóc Còn điều chi em mải miết đi tìm. Tôi đã đến cùng em và tôi biết Em cũng là như mọi người thôi Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp Khi thanh âm cũng bất lực như lời Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời Người đàn bà dấu đêm vào trong tóc Em tìm gì khi thất vọng về tôi
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Những cái giật mình Nhiều khi đang đi trên đường phố đông người Tôi giật mình, sững lại Đột nhiên hiện về gương mặt quen thân ấy Rồi lướt nhanh, thoắt lạ giữa dòng đời. Em rõ ràng không có ở đây Ai đó giống, mà lại không thể giống Nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi được giật mình xúc động Được thấy em nhiều ở chốn không em. Tôi cất đi những cái giật mình Của một thời tôi yêu em kỳ lạ Để đến sau này lỡ tôi chẳng còn gì cho nữa cả Tôi sẽ tặng em những cái giật mình.
Thơ... Thẫn... Thẫn... Thờ... Thơ với thẫn! Cây bàng thời gian Sưu tầm Chẳng bao giờ ai chờ em dưới mưa Như ngày xưa anh từng chờ đợi Đôi vai ướt đầm mái đầu tóc rối Cây bàng xanh lặng lẽ bên đường Kỷ niệm qua rồi, còn lại nhớ thương Anh ra đi, đêm mưa thành cổ tích Em ở lại, cành bơ vơ hờn trách Lá vàng ơi, giờ bay mãi tận đâu Hai chúng mình giờ vĩnh viễn xa nhau Ai biết được ai là người có lỗi Khoảng thời gian nhạt nhoà mưa xối Khoảng cách chia nhuộm đỏ lá bàng Em bây giờ như hạt mưa lang thang Thèm lay ướt vòm cây xanh cũ Giá em được ào rơi về quá khứ Có còn anh lạnh ướt đứng chờ em.
Đời buồn tênh chỉ còn lại câu thơ... Đi tìm nửa của Mình Đặng Quốc Vinh Tôi đi tìm cái nửa của tôi Nhưng tìm mãi đến bây giờ chưa thấy Nửa của tôi ơi, em là ai vậy? Sao để anh tìm, tìm mãi tên em? Trời dần buông thành phố vào đêm Sân cỏ đường cây từng đôi ríu rít Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết Nửa của mình hay nửa của ai? Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm Và có thể suốt đời không tìm thấy Nếu không có em tôi đành sống vậy Không nhặt nửa của ai làm nửa của mình. Cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn Nhưng đích thực tình yêu chỉ duy có một Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp Nửa của mình nhưng nào của mình đâu Không phải nửa của mình chẳng phải nửa của nhau Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng Là đúng sai trong tìm nửa của nhau. Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm Và ở nơi đâu trên đời này đây đó Em cũng đi tìm, tìm tôi như thế Chỉ có điều chưa nhận ra nhau
Thơ ơi!!! Khúc Nhạc Tình Chơi Vơi ____***____***____ ***//***//*** Nếu em là mây trôi Anh sẽ là gió thổi Lang thang qua khắp lối Cuộc đời ngập sắc hoa Nếu em là lời ca Anh sẽ là điệu nhạc Gió ngân nga tiếng hát Khúc tình buồn chơi vơi Nếu em là mây trôi Anh sẽ là gió thổi Hoàng hôn giăng ngập lối Chiều tím ngàn nhớ nhung Cho lòng em bâng khuâng Cho hồn em thổn thức Cho tim hoài ray rứt Khúc nhạc tình chơi vơi
Đời buồn tênh chỉ còn lại câu thơ... Một nửa... Sưu tầm Mỗi một người chỉ là một nửa Nên suốt đời cứ phải kiếm tìm nhau Ta đi tìm nhau như đi tìm chính mình Dù nửa ấy có ít nhiều giông bão Một nửa ấy để cho mình hoàn hảo Có lẽ nào ai đó muốn cô đơn? Hạnh phúc khổ đau, cuộc đời nghiệt ngã Mọi lỡ lầm đều đắng cay trả giá Món nợ chính mình không dễ xóa đâu em Mỗi một người chỉ là một nửa Ta chân thành bù đắp cho nhau!
Lặng Thầm Nhớ... Hoàng Hôn Cuối ____________***___________ Chiều hoàng hôn, một người còn ở lại. Một người đi bỏ lại cuộc tình côi Nắng đã tắt nơi cuối trời đỏ lửa, Chốn này đây còn lại bóng ai ngồi. Đêm đen ơi chớ vội vàng rũ xuống Để cho tôi góp nhặt chút hôn hoàng Con tim ơi xin mi đừng đập loạn, Tôi van xin một chút phút bình yên! Người đã đi về nơi chốn mới, Nhớ chi tình cũ bến chơi vơi Dẫu thuyền đi xa bến vẫn đợi Đợi làm chi tình chết còn đâu? Người đi xin người đừng nhìn lại, Hoàng hôn xưa đã tắt từ lâu Tim tôi lần nữa khắc vết thương sâu... ***///***///***///***
Ngày xưa cũng có Chí Phèo Có thêm Thị Nở cho đời thêm vui Chí Phèo ốm, nàng ta nấu cháo Thêm chút hành cho Chí... vã mồ hôi "Làng Vũ Đại ngày ấy" đã là dĩ vãng Chí bây giờ chỉ có ở trong phim Và Thị Nở... tìm đâu ra cho Chí? Bát cháo hành... thèm lắm Chí... Phèo ơi...
Đời buồn tênh chỉ còn lại câu thơ... Vô Đề Đinh Thu Hiền Có một điều chắc em không nhận ra Ngực áo anh và bông hoa ngày cưới Có một điều chắc em không đoán nổi Bữa rước em về anh qua lối hẹn xưa Cô bé ấy ở đâu cô bé ấy bây giờ? Mối tình cũ vật vờ ven khóm cỏ Anh đã tưởng vùi sâu chôn kín nó Sao còn về hay chỉ khói phất phơ? Em không hay đâu cô bé vờ ngây thơ Nép trong ngõ rụt rè xem lễ cưới Mắt anh lặng mà tim anh bối rối Đập nghẹn ngào nên để rơi cành hoa Có một điều chắc em không nhận ra Cô bé ấy đã về nơi hẹn cũ Váy cô dâu quét nhàu trên cỏ nhớ Xin em bước nhẹ nhàng cho hoa ấy trinh nguyên Dĩ nhiên là em cũng biết hờn ghen Rồi giận dỗi như bao người vợ trẻ Nhưng với em tim anh đầy quá thể Mà cô bé ngày nào chỉ mỗi cánh hoa thôi.
Lãng tử chân không... Hoài Niệm Đặng Thị Thanh Hương Tôi về tìm lại chính mình Bên bờ sông cũ, giữa trời tháng năm Hoa phượng vẫn đỏ âm thầm Và con sông vẫn réo ầm mùa mưa Ngày xưa con sông ngây thơ Ngu ngơ hai bím tóc hờ trên vai Ngày xưa hoa phượng học bài Chú ve sợ rớt xả lời mà kêu Bên sông hoang vắng tiêu điều Sợi dây buộc lỏng, cánh diều bay đi Bay giờ hoa phượng qua thì...
Lãng tử chân không... Ngày thường Nguyễn Nhật Ánh Khi em nói không còn yêu anh nữa Anh không tin em đã nói thật lòng Cuộc sống vốn có lắm điều bực bội Nên giận hờn buộc miệng cứ như không Và cả khi anh bảo hết yêu em Xin em hãy đừng tin lời anh nói Anh cũng giống mọi người thôi em ạ! Lúc giận hờn miệng lưỡi dễ chua cay...
Lãng tử chân không... Đơn Phương Phạm Đức Tôi tìm em, em tìm ai Để đôi khi tiếng thở dài hòa chung Gần nhau mà chẳng yêu cùng Đơn phương tôi cứ thủy chung một mình Trái tim tôi vẫn để dành Cho em - người vốn vô tình với tôi Còn em lại đến với người. Tôi không ghen, chỉ buồn thôi, thật buồn. Cái bông hoa nở giữa vườn Hương thơm nhiều lúc lại thường xa bay Thôi thì em đó tôi đây Không yêu nhau được, dẫu đầy thương yêu. Mong em yêu và được yêu Đừng như tôi chỉ một chiều tương tư.