Không Thể Không Thấy Nhớ Hôm nay một mình em trên lối về Mới hiểu được hết những đắng cay không anh là thế Từ khi tạm biệt em đi xa Nơi này nhìn theo trên mi dòng lệ ướt cay. Người ra đi mang bao yêu thương em gửi theo anh đây Cùng thời gian trôi qua thật mau anh quay về nơi đây Thì em đã tin rằng tình yêu anh trao em vĩnh viễn không bao giờ đổi thay. Một ngày không gặp anh không thể không thấy nhớ Từ ngày bao ngày tháng êm đềm ta đã có Tại sao không nhớ nước mắt vẫn rơi nhớ anh chẳng cất thành lời Vì không không có anh em buồn lắm, anh biết không. Một ngày không gặp em không làm anh thấy nhớ Khoảng cách ấy dường như đã làm ta chia xa Người như mây gió phía cuối chân trời Nỡ quên đi mau những lời lời hứa sẽ mãi giữ em mãi ở trong tim đã quên rồi.
Vườn Tao Ngộ Hôm nay ngày Chúa Nhật, vườn tao ngộ em đến thăm anh. Đường Quang Trung nắng đổ xa xôi, mà em đâu có ngại khi tình yêu ngun ngút cao lên rồi. Ta nhìn nhau bâng khuâng. Đâu biết rằng chuyện đôi ta sẽ vui hay buồn... Ngày mai ra đơn vị, đường trần hai lối mộng thôi từ đây biết ra sao Nếu chúng mình ước hẹn, ngày tao ngộ xa quá em ơi. Thời gian xin lắng đọng đợi chờ. để đôi tim ước mộng đem tình thương tô thắm đôi môi hồng. Đây một phong thư xanh, trao đến người, để quên đi những đêm quân trường. Sầu cô đơn hiu quạnh, vùi đầu bên chén trà tìm đọc thư em. Em ơi, dù non sông cách trở. Xin em đừng quên bao kỷ niệm, ngày nào hai dứa mình cùng nhau chung mái trường tuổi học sinh đẹp như gấm hoa Anh đi ngày mai trên chiến địa. Nơi đây, tình yêu em vẫn đợi. Cầu xin non nước mình, dược yên vui thái bình. Tình trao ước hẹn hò. Tiếng nói cùng tiếng cười, giờ tao ngộ lưu luyến bên nhau. Mừng vui chưa nói được cạn lời... Giờ chia tay não nề ngại ngùng thay chân bước đi không đành. Vui đời trai phong sương, vai gánh nặng tình non sông bước chân miệt mài. Dù núi biếc sông dài, dù trời cao đất lạ đừng buồn nghe em.
Hỏi Em Rằng Hỏi em rằng . . . em ở ngoài ấy ra sao ? Má xưa còn thắm ? ơ ớ . . . còn thắm hoa đào ? Mắt xưa còn . . . xanh màu biếc ? Nụ cười có đẹp trăng sao ? Hỏi em rằng . . . câu hò câu hát năm xưa Có vang rộn tiếng ? ơ ớ . . . rộn tiếng vui đùa ? Hay là phòng . . . không đêm vắng ? Ai về mai nặng chiều mưa ? Hương Giang . . . thuyền không đỗ đậu Ngự Viên có bướm hoa vàng Hay là hài xưa in dấu ? Đưa người đẹp ấy sang ngang Ở nơi này . . . bốn mùa nắng cháy em ơi Gió lên ngập bốn ơ ớ . . . ngập bốn phương trời Lối xưa về xa hun hút Mây chiều gọi mưa chơi vơi Mai đây . . . đường ra xứ Huế Cùng em thấp thoáng hoa đèn Buồn chi chuyện tình đôi lứa Xin đừng bao giờ em quên Em ơi . . . ngày mai trở lại Cùng em thấp sáng tâm nguyền Còn đâu chuyện buồn đôi lứa Duyên tình bao giờ em quên.
Giàn Thiên Lý Đã Xa Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa Đứa bé lỡ yêu, đã lỡ yêu cô em rồi Tình đã quên mỗi sớm mai lặng trôi Này nàng hỡi! nhớ may áo cho người Giàn thiên lý đã xa tít mùi khơi Tấm áo cắt ngay, đã cắt trên khăn lụa là Là chiếc chăn đắp chung những ngày qua Tìm một miếng đất cho gã si tình Giàn thiên lý đã xa mãi nghìn xanh Miếng đất cát hoang, miếng đất ngay bên giáo đường Biển sẽ ru tiếng hát bên trùng dương Giờ đã đến lúc tan ánh mặt trời Giàn thiên lý đã xa mãi người ơi! Lắp đất, hố tôi, lắp với đôi tay cô nàng Thì hãy chôn, trái tim non buồn thương
Cám Ơn Này là cánh thư, nghiêng nghiêng nét chữ cô em học trò Này là bánh chưng, mẹ già tự tay gói gửi cho con Này là áo len, bao nhiêu đêm thâu em ngồi em đan Nay em gửi ra tới chiến trường Mang chút tình hậu phương thương mến Ngồi đọc lá thư đơn sơ tha thiết văn chương học trò Nhìn cặp bánh chưng, mà lòng ngùi thương mẹ già xa xôi Mặc vào áo len, sao như tôi nghe trong lòng chơi vơi Xuân đang về trên khắp đất trời Nhưng tất cả xuân là ở đây Tôi xin cảm ơn người, cảm ơn ai Đã đem luyến thương nồng ấm đến với lính Cảm ơn ai khi xuân về vui thật là vui Không quên người sương gió phương trời Âu yếm gửi tình đi muôn nơi Thật nhiều mến thương, tâm tư tha thiết tôi xin gửi về Gửi mẹ kính yêu vài lời của con chúc mừng năm naỵ Và gửi đến em bao nhiêu yêu thương anh dành cho em Khi xuân về xin hãy yêu đời Ta đón đợi xuân hồng ngày mai
Đa Tạ tôi xin đa tạ ngày nao súng phải thẹn thùng ngày nao súng phải lạnh lùng nắng hạ vàng rưng rưng mây trắng ôi mây xõa tóc nghiêng nghiêng xin đa tạ người em bé bỏng mặt mà người em bé bỏng thật thà nắng hạ vàng rơi phủ bờ vai lời ai ru gió hiu hiu buồn Tôi xin đa tạ lời ca tiếng ru ru mềm lời ca tiếng ru êm đềm ôi lời ca đã ru chinh chiến xua chim trắng trắng tung bay xin đa tạ dòng máu thắm đỏ ruộng cày dòng máu đã chảy miệt mài xin lời ru xua hãi hùng đi lời ai ru gió hiu hiu buồn Tôi xin đa tạ dòng máu thắm đỏ ruộng cày dòng máu đã chảy miệt mài trên đồng sâu hay trên nương lúa xanh xanh thẵm mắt em thơ xin đa tạ mẹ quê nắng nõa mù lòa mẹ quê nức nở lệ nhòa nắng hạ vàng rơi phủ bờ vai lời ai ru gió hiu hiu buồn tôi xin đa tạ lời ca nở hoa ân tình lời ru giữ quê hương mình nắng hạ vàng rưng rưng mây trắng ôi mây xõa tóc nghiêng nghiêng xin đa tạ ngày nao súng phải thẹn thùng ngày nao súng phải lạnh lùng xin lời ru xua hãi hùng đi lời ai ru gió hiu hiu buồn lời ai ru gió hiu hiu buồn
Đêm Bơ Vơ Đêm bơ vơ, thương ai đêm đợi đêm chờ, Trời bây giờ, trời buồn nên trời hay mưa, Từ buổi em đi mang theo hoa bướm ngày xuân, từng giờ chia ly, khi nào em nhớ anh không ?? Đêm bơ vơ thương ai đêm đợi đêm chờ, Anh thương em, anh thương anh nhớ từng đêm Xuân ơi Xuân, Xuân ơi Xuân đã đi rồi, Trời bây giờ, bây giờ là trời đông thôi, Đành lòng sao em, ra đi không nói một câu. Đành lòng sao em, gieo sầu gieo tủi cho nhau. Đêm bơ vơ, thương ai đêm đợi đêm chờ, Anh xa em, xa em anh nhớ từng đêm. Đây men rượu nồng dành cho nhau, thay hương dịu ngọt buổi ban đầu Đây câu nhạc buồn cho em đó, thay tiếng em cười vút ngàn sau.... Không gian mịt mờ tìm nơi đâu ?? Đêm đêm gục đầu chuốc cung sầu. Xa phương trời nào xin em hiểu anh vẫn tôn thờ bóng hình em ! Thương em, bao đêm thương bận bên lòng, Vạn bước đời, em về chốn nào xa xăm ?? Đừng để cho nhau thiên thu câu hát sầu đau. Đừng để cho nhau ân tình câm nín chôn sâu. Anh xa em như chim xa biệt cây rừng, Mong mai về, mai về, mai nhé em
Đêm Trao Kỉ Niệm Còn đêm nay ta với mình đi vào tình yêu, Để nhung nhớ đến trăm muôn chiều, Mai mốt này cuộc đời quạnh hiu. Xa nhau, xin nhớ ngày ban đầu xao xuyến, Xin nhớ người mong cho ưu phiền, Xin nhớ đêm tiễn đưa êm đềm. Ngàn ngày xưa trong sách sử đến ngàn ngày sau, Khi Tổ Quốc kêu lên tiếng sầu, Đâu thiếu gì cảnh biệt ly nhau. Ra đi, mang bóng hình của người con gái trong bóng hình núi rộng sông dài. Hay mến yêu gan mot hinh hai. Ngày về, ruộng đồng nở hoa. Ngày về, thanh bình hoan ca. Non nước một nhà, tươi thắm mặn mà như tình đôi ta. Ngô sắn đầy nhà, em bé cụ già vui bài tình ca, tưng bừng thiết tha. Bàn tay âu yếm một bàn tay, làm sao nói hết giây phút này, thương tiếc thầm mộng đẹp rời tay. Em ơi, xin nhớ ngày ta cùng sánh bước, khi phố phường lên ngập ánh đèn, đêm đổi trao luyến thương sau cùng.
Rạng Đông Trên Quê Hương Ta Trên đồi núi anh đi qua, hoa mai nở trong rừng già Trên đường về quê hương ta, tiếng sáo vang bên làng xa a... Bóng cây nêu đầu đình thuở xa xôi, với bước chân đi về tuổi thơ vui Quê hương ơi hãy hát vang lên lời chúc Tổ Quốc đẹp giàu Cho bao nhiêu nước mắt yêu thương nhỏ xuống thành suối ngọt ngào Trên đò mây anh đi qua, con sông nhỏ trôi hiền hòa Trong vườn cà đang ra hoa, cánh bướm xuân múa mừng ta a... Tiếng ru trưa theo ngọn cỏ đong đưa, hỡi cô em láng giềng thuở xa xưa Đây nhang thơm với nến yêu thương hãy thắp từng nấm mộ sầu Cho mai đây ta hát reo vui mừng sống lại những ngày đầu Chờ rạng đông đêm dài Việt Nam Chờ bình minh trong hồn rực sáng Chim chóc về nở muôn đóa hoa Đồng lúa chín mừng anh em Mừng đất nước qua rồi đêm đen Trên đồng lúa anh đi qua, bóng trâu xanh vui ngoài đồng Trên đường phố anh đi qua, có áo mới tươi bên đời ta a... Nắng mới trên con tàu biển thênh thang, tiếng máy reo trên đầu người khai hoang Hôm nay ta đã thấy yêu thương vùa thức dậy với tình người Hôm nay ta đã thấy quê hương đổ nát rực sáng mặt trời
Tâm Sự Người Hát Bài Quê Hương Xin đừng hỏi tôi tại sao Tại sao tôi hay hát nhạc buồn Xin đừng hỏi tôi tại sao Tại sao tôi hay hát dân ca Xin đừng hỏi tôi đừng hỏi tôi sao tôi hay hát ngoài chiến trường Sao tôi không hát ở vũ trường Say mê theo vũ điệu nhiệt cuồng thị thành Biết trả lời sao người ơi, người ơi... Chắc người cũng hiểu rằng Quê mình từ lâu lửa binh... lửa binh gieo tang tóc triền miên Bây giờ bình yên, dù bình yên... nhưng khăn sô thiếu phụ vẫn còn nhưng anh em thiếu hụt hao mòn Nên tôi hay hát lời nhạc buồn quê hương Người ơi bởi tôi không là gỗ đá Trong tôi, trong tôi chan chứa tình người Nên trên môi tôi Trên môi tôi hay thiếu nụ cười Vì nụ cười là nước mắt khô Mà người đời che lấp tâm tư Người ơi tôi không dối mình dối đời Xin người hiểu cho Dù tôi, dù tôi vương tơ kiếp nợ tằm Nhưng người hiểu cho Hồn tôi, hồn tôi ôi chan chứa tình quê Nên cả đời tôi cả đời tôi, tôi say mê khúc nhạc u buồn Tôi yêu thương tiếng hò êm đềm Như yêu sông núi mình, một trời khổ đau
Mưa Nửa Đêm Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa từng hạt rơi, gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang Em gối tay tôi để nghe chuyện xưa cũ gói trọn trong lỗi nhớ Tôi muốn hỏi có phải vì đời chưa trọn vòng tay, có phải vì tâm tư dấu kín trong thư còn đây, nên những khi mưa nửa đêm làm xao xuyến giấc ngủ chưa đến tìm Ngoài hiên mưa tuôn mưa lạnh xuyên qua áo ai. Canh dài nghe bùi ngùi Mưa lên phố nhỏ có một người vừa ra đi đêm nay để bao nhiêu luyến thương lại lòng tôi Khi trót gửi những hình ảnh của tim vào lòng đêm, những kỷ niệm cho nhau nếu mất đi xin đừng quên Tôi thiếp đi trong niềm vui và đêm rớt những giọt mưa cuối cùng....!!!
Người Yêu Cô Đơn Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không duyên Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng dở dang Yêu ai cũng lỡ làng dù rằng tôi chẳng lỗi chi Đời tôi cô đơn nên yêu em chẳng bao lâu Ngày mai đây em lên xe hoa bước theo chồng Đời tôi quen cô đơn nên tôi chẳng trách em Tôi quen rồi những chuyện dang dở từ khi mới yêu ! Tôi quen, tôi đã quen rồi em Dang dở khi tình yêu tôi không xây trên bạc vàng Tôi quen, tôi đã quen rồi em Em khóc làm chi nữa bận lòng gì kẻ trắng tay Tôi xin, xin chúc em ngày mai Hoa gấm ngọc ngà luôn vây quanh em cả cuộc đời Riêng tôi, duyên kiếp luôn dở dang Nên suốt đời tôi vẫn yêu cô đơn như tình nhân Đời tôi cô đơn bao năm qua vẫn cô đơn Dù ai đẹp đôi nhưng riêng tôi vẫn lạnh lùng Trời cho tôi cô đơn bao nhiêu lần nữa đây Tôi không hề trách đời hay giận đời luôn đổi thay !!!
Ngày Đá Đơm Bông Buổi tối ngủ trên đồi hỏi hòn đá nhỏ Con đường nào, con đường nào dẫn đến một dòng sông Một dòng sông mà em vẫn thường ra ngồi giặt áo Và con đò, và câu hò theo nước trôi xuôi Buổi sáng ngồi trên rừng hỏi ngàn lá đổ Con đường nào, con đường nào dẫn đến một miền quê Một miền quê trời hanh nắng ruộng khô cằn sỏi đá Đợi mưa về, đợi mưa về cho lúa đơm bông Ơ hơ hớ quê mình giờ đây con sông xưa thuyền có xuôi ngược ơ hơ hớ kẽo kẹt võng đưa ơ hờ hờ...tiếng ru ngọt môi ** Thường những buổi trưa buồn hỏi mình khe khẽ con đường nào, con đường nào dẫn đến những ngày xưa Ngày xưa đó mẹ ra đứng cười rung làn tóc trắng Tre cuối làng, cầu sau vườn theo gió đong đưa Buổi sáng hỏi mây trời đi hoài có rõ Con đường nào, con đường nào dẫn một ngày vui Ngày vui đó bầy chim sáo rủ nhau về xây tổ Mưa sẽ về, mưa sẽ về cho đá đơm bông
Nhớ Nhau Hoài em ở nơi nào có còn mùa xuân không em rừng ngàn lá gió từng đêm nhắc nhở thì thầm nắng ở trên đầu nắng trong lòng phố gió ở trên non gió cuốn mây về sao anh vẫn ngồi mà nghe cô đơn mà nghe nức nở trong hồn và thương đôi mắt nhỏ em buồn vì mình thương nhau vì mình yêu nhau nên mới giận hờn vì mình xa nhau nên nhớ nhớ nhau hoài em ở nơi nào có còn mùa xuân không em rừng ngàn lá gió từng đêm nhắc nhở thì thầm mai lở không về chắc em buồn biết mấy dáng nhỏ xuân xưa cũng nhớ đêm ngày
Làng Tôi Làng tôi có cây đa cao ngất tầng xanh, có sông sâu lơ lững vờn quanh, êm xuôi về Nam Làng tôi bao mái tranh san sát kề nhau, bóng tre ru bên mấy hàng cau, đồng quê mơ màng Nhưng than ôi! Có một chiều thu lá thu rơi, có một chiều thu lá thu rơi, Ôm súng nhìn quê tôi thầm mơ bóng...ngày về, Mơ trong bóng ngày về. Quê tôi chìm chân trời mờ sương! Quê tôi là bao nguồn yêu thương! Quê tôi là bao nhớ nhung sẽ buồn! Là bao vấn vương tâm hồn, người bốn phương!.
Kiếp Đam Mê Tôi xin người cứ gian dối Cho tôi tưởng người cũng yêu tôi Cho tôi còn được thấy đời vui Khi cơn mưa mùa đông đang đến Xin giã từ ngày tháng rong chơi Đôi tay này vẫn chờ mong Con tim này dù lắm long đong Tôi yêu người bằng nỗi nghiệt oan Không than van và không trách oán Cho tôi trọn một kiếp đam mê Ôi tôi ước mơ anh bỏ cuộc vui Trở về căn phòng này đơn côi Môi anh ru nỗi đau tuyệt vời Khi màn đêm phủ lứa đôi Là thời gian cũng như ngừng trôi Thương yêu này người hãy nhận lấy ôm tôi đi môi hôn tràn đầy Trong tay người hồn sẽ mù say bao khốn khó vụt bay Tôi không cần và nghi ngại khi Ai chê bai thân tôi khờ dại Tôi yêu người hồn chẳng tình trong Tôi vẫn cứ đợi mong Tôi xin người cứ gian dối Cho tôi tưởng người cũng yêu tôi Cho tôi còn được thấy đời vui Khi cơn mưa mùa đông đang đến Tôi xin người cứ gian dối Nhưng xin người đừng lìa xa tôi
Xin Anh Giữ Trọn Tình Quê Chung vui đêm này cho trọn tình yêu thương. Đẹp tình quê hương, mai tôi về chúng mình đôi đường. Giờ phút phân kì ai lên đương ai vấn vương. Mình thương, thương, nhau trong đời, thương nhau trong lời yêu nước Việt mà thôi xin nhớ anh ơi. Anh ra đi vì nghe lời buồn quê hương, nhịp cầu yêu thương bao năm rồi vẫn còn đôi đường. Từ giã phố phường anh lên đường không vấn vương. Hỏi anh bao nhiêu thu rồi, biên cương xa vời mơ ước gì hởi lòng trai, sông núi chia phôi. Anh ơi anh ơi, trời nam đau khổ nhà Việt Nam cách trở, mẹ Viêt Nam nức nở, mình người Nam muôn thuở giử trong lòng cho trọn tình quê. Bao nhiêu năm qua chinh chiến điêu tàn đau xót vô vàng tôi sống âm thầm không nói nên lời nên viết bài ca tặng người. Anh ơi cho dù trên đường dài tha phương, biền biệt quê hương xin anh còn giử vẹn câu thề. Dù gió mưa về vẫn một lòng yêu mến quê ngày mai ta xa nhau rồi nhưng tin trong đời anh sẽ còn gặp tôi , Quê cũ mừng vui .
Đồi Thông Hai Mộ Một chiều rừng, gió lộng một chiều rừng Nhớ chuyện bên đồi thông. Nàng năm ấy, khi tuổi vừa đôi chín Tâm hồn đang trắng trong. Như chim non, khi ăn còn chưa no Khi co còn chưa ấm Tuổi thơ ngây, bao nhiêu chuyện mưa nắng Nắng mưa lo một mình. Rồi nàng buồn thơ thẩn chẳng còn ngồi Trang điểm qua màu phấn. Để phai úa đến tàn cả hương sắc Tháng ngày luôn héo hon. Hoa không tươi khi hay nàng ít nói Chim muông ngừng tiếng hót. Trời không thương nên đêm đổ giông tố Cướp đi cuộc đời nàng. Sao người về đây để tìm nhưng Thôi đã mất còn đâu. Ôi! Buồn làm sao, đồi thông xưa Nay vắng bóng người yêu. Ôi! đời hợp tan, hợp rồi tan Như mây kia gặp gió. Chàng tương tư bao đêm về bên ấy Vắng đi từ đây. Rồi mộ chàng đã được ở cạnh nàng Như lời xưa thề ước. Nằm hiu hắt đến ngàn thu an giấc dưới mộ sâu đất khô. Qua bao năm, rêu xanh phủ che kín Âm u chẳng nhang khói. Trời xui chi trên cây còn lá úa Lá xanh kia rụng rồi.
Đêm Tâm Sự Mình gặp nhau như lúc mới quen ban đầu cớ sao anh ngập ngùng Nhà tôi đơn côi mời anh ở lại Kể chuyện tha phương chưa lần phai nhớ thương. Mang tâm sự từ thuở thiếu đôi tay mềm biết nơi đâu mà tìm Nhiều đêm cô đơn tựa song cửa nhỏ Nhìn ngoài mưa tuôn sao nghe lạnh vào hồn. Mấy năm cách biệt chỉ vui đêm này Chưa vơi tâm tình của hai chúng mình Một lần trong đời anh nói yêu tôi Tiếng ngọt trên đầu môi Này bạn thân nay hỡi nếu mai đi rồi nhớ mang theo nụ cười Còn tôi đêm mơ còn tôi đợi chờ Thì dù xa xôi tôi vẫn là của người...!!!!
Cỏ Úa Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng Còn chút thương yêu xin đưa vào dư âm Có phải còn yêu vì đôi lần thầm nhớ Mình đã thật quên cớ sao lòng vẫn chờ. Từ lúc em đi trong rượu cay men nồng Màu trắng khăn tang quanh căn phòng cô đơn Bão tố triền miên ngày em về nhà đó Buồn hắt buồn hiu ngõ đêm sầu cô liêu Một chiều trên đồi em làm thơ Cỏ biếc tương tư vàng úa Mộng dệt theo đàn bên người mơ Mới biết mình yêu bao giờ. Hỡi cố nhân ơi chuyện thần tiên xa vời Tình đã như vôi mong chi còn chung đôi Cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ Đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang ... !!!