Có người có 1000 đồng, chỉ cho bạn 1 đồng. Đó gọi là bố thí. Họ có nhiều, nên mới cho bạn chút xíu, vì bạn xin, vì bạn tội nghiệp. Có người có 2 đồng, cho bạn 1 đồng. Đó gọi là chia sẻ. Vì họ yêu mến bạn, nên sẵn sàng chia sẻ cho bạn những gì họ có. Giống như tình bạn vậy. Có người có 1 đồng, cho bạn hết 1 đồng. Đó là coi trọng, là yêu bạn hơn yêu chính bản thân họ. Lại có người khác, có 1 đồng, cho bạn 1 đồng đó, và tiếp tục kiếm thêm nhiều đồng nữa vì bạn. Đó chính là gia đình. Tình yêu có thể mãi mãi chỉ là tình yêu, chứ không thể là gia đình. Một khi kiếm được thứ tình yêu trở thành gia đình, thì suốt đời hãy luôn trân trọng. Hôm nay gia đình bạn khó khăn, nhưng là khó khăn bên nhau, chứ không phải mỗi người một ngả. Đó chính là hạnh phúc. Rốt cục lựa chọn nào, bạn cũng chỉ có 1 đồng. Nhưng những thứ đi kèm 1 đồng đó rất khác nhau.
-Ở Saigon người ta dễ yêu nhau lắm.Vì những mảnh đời tha hương gặp nhau người ta dễ đồng cảm sinh yêu. Vì cuộc kiếm tiền nhiều cạnh tranh khiến người ta căng thẳng, vì rừng bê-tông làm người ta mệt mỏi, người ta cần yêu nhau để làm dịu đời sống và mềm hóa tính người. -Nhưng ở Saigon người ta cũng dễ xa nhau lắm. Vì đường đến với nhau thường xa, thường nhiều đèn đỏ, thường nhiều kẹt xe, nhiều khói nhiều bụi nhiều tiếng ồn, thời tiết thì nhiều nóng nhiều nắng. Lòng đang tha thiết hào hứng, vượt qua những thứ chướng ngại ấy thì cũng đã xụi đi nhiều. Yêu nhạt đi một chút, mệt tăng thêm một tí,rồi có thể vô cớ gắt gỏng bực dọc nhau. Rồi người ta cứ thế xa nhau. Lý do không rõ là gì. Chẳng lẽ nói vì nóng? Chẳng lẽ bảo vì kẹt xe? Nghe vô lí quá. Nhưng mỗi thứ một chút, cộng hưởng nhiều mệt mỏi mà thành. ...Rồi cứ thế người ta chỉ còn cần (tình)dục, mà chẳng cần (tình)yêu. Rồi càng nhiều nhà nghỉ khách sạn thì càng dễ có tình mà khó có yêu. ...Rồi cứ thế người ta quen dần với những tình một đêm không gắn bó, không ràng buộc, không trách nhiệm, không cả kết nối. Rồi cứ thế mà mòn thanh xuân và mòn cảm xúc. {***} thay thế chỗ của Love. Những hò hẹn xuất phát từ ngã tư trong khi chờ đèn đỏ nhiều thêm. Mà đèn đỏ trên con đường tình yêu thì vô tận, dừng lại đó như mãi mãi, Tình Yêu trở thành một cái đích xa dần. ...Rồi cứ thế mà ‘Have {***}’ thay vì ‘Make love’. ‘Make love’ thay vì ‘make Love happens’. (‘Làm tình’ thay cho ‘Ái ân’. ‘Ái ân’ thay cho ‘Tìm kiếm Tình Yêu’). Rồi trai gái, người lạ nhìn thấy nhau ngoài đường, chẳng còn cái nhìn xúc cảm. Mà chỉ còn ý nghĩ phàm tục và con mắt định lượng khả năng giường chiếu. ...kiểu, trông mặt mà bắt hình trym…
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tinh-Mot-Dem-Vu-Duy-Khanh/ZW6ODA0U.html Đời sống dường như cứ càng lúc càng bất an. Không có gì an toàn. Không có gì an toàn nữa. Ngay cả những điều thường vẫn cho người ta hạn mức an toàn cao nhất. Đất nước thì có thể bị xâm lấn, đánh chiếm. Hôn nhân thì có thể tan vỡ. Gia đình có thể ly tán. Tình yêu có thể chia lìa. Kinh doanh có thể thất bại. Tiền bạc có thể thất thoát. Sức khỏe có thể giảm sút. Mạng sống có thể bị đe dọa. Vận mệnh có thể nguy khốn. Tài năng có thể mai một. Yêu thương có thể lãng quên… Con người dường như chẳng biết bấu víu vào cái gì. Mọi thứ bất an đến nỗi người ta chỉ có thể ‘sống bằng niềm tin’. Cơ mà niềm tin thì mong manh hơn cả những thứ vừa kể. Vì chỉ cần một lời hứa dối, một lần phát hiện chuyện ‘hoang đường’, niềm tin đã nát tươm. Vậy thì còn điều gì để giữ loài người ởlại với đời sống? Người ta dường như phải tìm quên. Trẻ thì tìm quên trong {***}, già thì quay về hoài niệm quá khứ. Nhưng mà ngay cả điều đó cũng chẳng an toàn gì. Quá khứ huy hoàng có thể lẫn cả những vết buốt, hoài niệm có thể bị cho là cổ hủ hoặc thù dai. Tình dục thì cho dù an toàn với cả lốc Durex hoặc OK, nhưng vẫn có nguy cơ bị người tình hiếp-xong-giết để lấy xe, lấy điện thoại hoặc lấy 200k trong túi… Mỗi con người là một thế giới hỗn độn và bất an, trong cái thế giới gia đình hỗn độn và bất an hơn, trong một đất nước hoặc một xã hội còn hỗn độn bất an hơn nhiều lần, và trong một thiên hà hỗn mang từ nhiều triệu năm nay… Loài người bơ vơ quá trong chính vũ trụ của mình. Trong chính cái trí khôn được ban cho để làm chủ thế giới, loài người đang sống những đời sống dại khờ nhất, thậm chí, ngu muội nhất. Loài người vẫn luôn tự hào rằng mình là loài có trí khôn. Nhưng cái trí khôn đó có giúp gì cho con người khi mà nó chỉ giúp loài người diệt vong nhanh hơn dự kiến. Các loài thú chẳng cần đến trí khôn đó. Chúng ăn, chúng ngủ, chúng làm tình trần trụi dưới bóng cây xanh mướt, rồi chết hồn nhiên trên cỏ hoang. Chúng sống một đời trọn vẹn không usầu. Chúng chẳng cần bận tâm đến việc sự sống sự chết và danh lợi của mình có được ghi dấu trong sách trên đá hay không. Còn con người dùng trí khôn để mưu danh cầu lợi,để âm mưu, để tiêu diệt lẫn nhau, để đẩy nhau đến diệt vong. Chúng ta hủy diệt chúng mình. Bản thể của tự nhiên là sự hồn nhiên. Còn đời sống, thường càng nhiều âm mưu thì càng dễ bị tận diệt.
nhìu khi suy nghĩ về nước Mỹ bỗng dưng thấy 1. Sức chịu đựng mình wá phờ rồ , mình wá thần thánh. 2. Mình bị điên nặng...kkkkkkkkk hay là thần thánh thì đều bị điên hay bị điên mới làm thần thánh
áhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh tui bị điên, điên mà bik xài tiền hay điên điên đi đốt tiền ? Xuống núi 1 fát rùi lên núi típ Hà Nội lô & đá 26 vs 30
[YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=eLBK5vIEiiU&feature=youtu.be[/YOUTUBE] Èo phê wé ..................
BÊN LỀ Tôi đi bên cuộc đời anh Bên lề của những ngày đêm vui buồn Bên lề giọt lệ trăng tuôn Bên lề sóng gió dập dồn riêng tư Bên lề ngang trái, thờ ơ Bên lề khắc khoải trông chờ thinh không. Trái tim như mớ bòng bong Bên lề mà vẫn rối tung nỗi người Nỗi đau đớn, nỗi ngậm ngùi Nỗi hoa, nỗi quả, nỗi rời, nỗi se… Bước chân ghìm bước bên lề Trái tim vật vã tái tê giữa dòng. (Phạm Đức). http://mp3.zing.vn/bai-hat/Khoi-Thuoc-Doi-Cho-Jimmy-Nguyen/IWZA6UUD.html