Rượu có uống đâu, sao đã say? Say tình nhân thế lắm đổi thay Hôm nao còn nói câu nhân nghĩa Thoáng chốc bạc tình, thật mỉa mai Tôi vẫn còn đây, vẫn mãi say Say rượu nhân tình, đủ đắng cay Nghe dòng máu nóng hoa tâm não Thế sự vô thường mãi vần xoay
Thôi khép lại những hẹn thề xưa cũ Hạ đến rồi. Mưa xóa kỷ niệm xưa Con đường cũ bước chân nào qua lối Tiếng ve nào thổn thức khúc tiễn đưa...
Một lời anh nói rằng: thương Trái tim em lạc thiên đường Ngày xanh... Nghìn lời anh hứa: Tình anh Trao em và chỉ riêng dành em thôi! Vạn lời: cau thắm trầu vôi Nợ duyên rồi sẽ nên đôi kiếp này Triệu lời.... Gió thoảng mây bay Hứa làm chi? Để một ngày Anh quên!!!!
Mỗi người vì nợ duyên trần Nhấp môi? Cạn chén? Bao lần tỉnh - say? Quán dương gian Ắp rượu đầy Khi lạt, đắng Khi nồng, say Ai tường? Buổi nào tan khẽ giọt sương? Ta đi Mong cỏ bên đường nắng xanh.
Vợ là người chẳng họ hàng Thế mà giờ đẹp lại sang nhà mình Ngày đầu trông thật là xinh Môi tươi, mắt thắm đến đình cũng xiêu Vợ là đáng nể , đáng yêu “Kính Vợ đắc thọ” là điều nhắc nhau Nhớ vòng chung kết toàn cầu Nhì trời, nhất Vợ đứng đầu bảng A Vợ là mẹ các con ta Thường kêu “Bà xã”, hiệu là “Phu nhân” Vợ là tổng hợp : Bạn thân, Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền. Vợ là ngân khố, kho tiền Gửi vào nhanh, gọn- rất phiền rút ra Vợ là Vua các loài hoa Toả hương thơm ngát, đậm đà, ngất ngây Vợ là quả ớt chín cây Đỏ tươi ngoài vỏ nhưng cay trong lòng Vợ là một đoá hoa hồng Vợ là Sư tử Hà Đông trong nhà Khi vui nàng đẹp như hoa Đến khi tức giận cả nhà thất kinh Khi chiến tranh, lúc hoà bình Vợ là thám tử luôn rình rập ta Vợ là một vị quan toà Thăng đường xử án toàn là án treo Vợ là rượu ngọt tình yêu Không uống thì khát, uống nhiều thì say Vợ là thùng thuốc súng đầy Cơn ghen ập đến nổ bay trần nhà Vợ là nắng gắt, mưa sa Vợ là giông tố, phong ba, bão bùng Nhiều người nhờ Vợ lên ông Nhiều anh vì Vợ mất không cơ đồ Vợ là cả những vần thơ Vợ như là những giấc mơ vơi đầy Vợ là một chất men say Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng Vợ là một áng mây hồng Vợ là hoa hậu để chồng mê say Vợ là khối óc, bàn tay Vợ là bác sỹ tháng ngày chăm ta Vợ là nụ, Vợ là hoa Vợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuân Vợ là tín dụng nhân dân Vợ là kế toán giải ngân trong nhà Vợ là âm nhạc, thi ca Vợ là cô giáo, Vợ là luật sư Cả gan đấu khẩu Vợ ư ? Cá không ăn muối coi như đời mờ Vợ là điểm hẹn, bến chờ Không Vợ đố biết cậy nhờ tay ai Vợ là phúc, thọ, lộc, tài Chồng ngoan chăm chỉ nộp bài Vợ khen Vợ là tổng quản, Thanh Thiên Vợ là khoá sắt, xích xiềng cột chân Vợ là dòng suối mùa xuân Ngọt ngào, xanh mát, trong ngần, yêu thương Vợ là két sắt, tủ tường Muốn mở phải nhả lời thương ngọc ngà Vợ là một đôi thùng loa Mỗi khi chập mạch cả nhà nổi giông Âm thanh tựa sư tử gầm Cha, con lấm lét mà không dám cười Vợ còn xếp trước cả Trời Vợ là duyên, nợ cả đời của ta Vợ là biển rộng bao la Vợ là hương lúa đậm đà tình quê Vợ là gió mát trưa hè Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông Vợ là chỗ dựa của Chồng Nhiều anh dám bảo “Vợ không là gì !” Khoan khoan hãy tỉnh rượu đi Vợ quan trọng lắm chẳng gì sánh đâu Việc nhà Vợ có công đầu Nấu cơm, đi chợ, nhặt rau, pha trà Vợ là máy giặt trong nhà Vợ là cassette, Vợ là ti vi Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe Lời ru xưa lại vọng về quanh ta Vợ là làn điệu dân ca Vợ là bà chủ, Vợ là Ô-sin Vợ là cái máy đếm tiền Vợ là nội lực làm nên cơ đồ Vợ là thủ quĩ, thủ kho Vợ là hạnh phúc, ấm no trong nhà Vợ là vũ trụ bao la Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường Khi nào giận, lúc nào thương Sớm mưa, chiều nắng chẳng lường được đâu Vợ là một khúc sông sâu Vợ như là cả một bầu trời xanh Vợ là khúc nhạc tâm tình Vợ là cây trúc bên đình làm duyên Vợ là cô Tấm thảo hiền Vợ là cô Cám hám tiền, ham chơi Vợ là con Vẹt lắm lời Thích đem so sánh Chồng người, Chồng ta Vợ là bến đỗ, sân ga Vợ là tổ ấm cho ta đi về Vợ là “Khúc hát sông quê” Nốt thương, nốt nhớ tràn về đầy, vơi Vợ là đồ cổ lâu đời Ai mua chẳng bán tứ thời nâng niu Vợ là cảnh sát hạng siêu Răn đe, truy sát sớm, chiều, nơi nơi Vợ là con Phật, cháu Trời Rẽ mây giáng xuống làm người trần gian.
“Nhân sinh hữu tửu tu đương tuý . “Nhất chích hà tàng đáo cửu nguyên ?” (Lúc sống có rượu cứ nên uống bằng say. (Bởi ) một giọt có dấu được xuống mồ ?
“Nhân hướng mộng trung tranh tướng tướng” “Ngã tòng bôi lý trịch càn khôn . . .”. (Người đời hướng vào giấc mộng tranh giành ngôi vị . Ta đây theo lý của chén Rượu mà vứt cả đất trời) .
“Hữu khuyển thả tu sát . Hữu tửu thả tu khuynh . Nhãn tiền đắc táng dỹ nan nhận . Hà sự mang mang thân hậu danh ?” (Có chó cứ việc giết thịt . Có rượu cứ nên nghiêng bầu . Trước mắt, việc được thua còn chưa nhận biết, thì mơ màng gì đến tên tuổi khi đã chết rồi !.)
…“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan . Mạc sử kim bôi không đối nguyệt.”. . . (Người ta được dịp đắc ý hãy nên tận hưởng sự vui vẻ, “Chẳng nên để” chén vàng thiếu ánh trăng soi --tức là phải luôn có rượu trong chén).
giọt thương giọt nhớ giọt sầu giọt nào cũng mặn từ lâu lắm rồi nỗi buồn đốt cháy bờ môi uống sao cho cạn bóng người ta yêu
thôi anh về với cội nguồn vớt trăng đáy nước cười suông đáy lòng em trừ anh cũng bằng không cộng thêm một mớ bòng bong cũng kỳ thôi anh về để em đi nhặt rêu miệng giếng vân vi miệng người nhớ nhau góp một tiếng cười thả vào vô tận như lời cho nhau anh về giữ một cơn đau giữ đầu dây sợ chiếc gàu không rơi thôi về đi nhé, tôi ơi hóa ra góc bể chân trời… tào lao cũng là một giấc chiêm bao mà thương nhau để lừa nhau làm gì?
Lá đào rơi rắc lối thiên thai Suối tiễn, oanh đưa luống ngậm ngùi Nửa năm tiên cảnh Một bước trần ai Ước cũ, duyên thừa có thế thôi! Đá mòn, rêu nhạt. Nước chảy, huê trôi Cái hạc bay lên vút tận trời Trời đất từ nay xa cách mãi Cửa động Đầu non Đường lối cũ Nghìn năm thơ thẩn bóng trăng chơi …
Tháng Tư ngủ muộn trong vườn Hồng hoa ngủ muộn thiên đường ngày xanh Con ve ngủ gật trên cành Cơn mưa đầu hạ. Long lanh gọi mời Hạ về rồi Tháng Tư ơi, Vu vơ gió hát buông lời nhẹ tênh Lối mùa rộng mở thênh thênh Lang thang mây trắng bồng bềnh dạo chơi Tình tình hỡi Tình tình ơi Bằng lăng tím cả khung trời mộng mơ Em vừa thức dậy cùng thơ….
Đóa tường vi đỏ thắm Nhoẻn miệng cười trong đêm Mưa lất phất ru mềm Bàn tay run rẩy nắm Đóa tường vi say đắm Giọng chua chát bắc kỳ Ngọt lùi mía thơ thi Họa vần thơ chát đắng Đóa tường vi sâu lắng Thả từng chữ đơn côi Sương lạnh tim bồi hồi Anh đừng yêu nhóc nhé Đóa tường vi lặng lẽ Nép bên dòng sông xanh Vô tình gió vờn quanh Mặc tường vi rã cánh Đoá tường vi lóng lánh Sắc hồng đêm ái ân Cuồng vũ mặc đường trần Hiến tình đêm ngọt cuối Đóa tường vi đắm đuối Xa ngút ngái dòng sông Phút gặp gỡ rạng đông Chia tay trời chạng vạng Đóa tường vi ngời sáng Ong mật ngậm sương sa Biết bao ngày tháng qua Tường vi còn khoe sắc Đóa tường vi đau cắt Chữ cũng biệt ly rồi Sông ngừng chảy trong tôi Gió đâu còn chứa lạnh Bão đời rồi cũng tạnh Gió uống tình hóa băng Bật gốc rễ địa đàng Lạnh run ..bình minh tắt
CHẠM TỚI MỘT TÌNH YÊU. Nàng có cái tên mang âm hưởng đồng quê diệu vợi, Xoan. Nó không xấu và cũng chẳng đẹp nhưng dứt khoát là duyên. Có phỏng? Điều đó sẽ hoàn hảo hơn khi đi với dáng hình hay tâm tính. Đáng tiếc là Xoan mặt vêu môi vếch chân ngắn da chì và tâm tính dưới hâm dăm bậc. Kinh hãi hơn nữa nàng là bạn học với tôi thời trung học, đằng đẵng lằng nhằng những ba năm. Và như định mệnh, ngồi chung bàn cũng với tưng ấy thời gian. Ngồi với gái xấu khác gì đứng trước giá treo cổ. Xoan không hẳn là thòng lọng nhưng lại thắt cổ đời tôi suốt một thời. Tôi hay trêu Xoan. Đúng ra là chọc cho bõ ghét. Nàng phản ứng vùng vằng rồi ôm mặt khóc tu tu. Mà tôi có quá đáng gì cho cam, chỉ chê cái đít vịt bầu và cái đầu đất sét, tuyệt đối không động vào nhan sắc của thời thiếu nữ nhưng dậy thì lại mất nết chết hư. Bởi Xoan xấu lắm, xấu đến độ chỉ cần vô ý nói những điều thiếu lý trí thôi cũng đã khiến nàng động tâm mà giãy lên đành đạch. Lũ bạn ví bọn tôi là cặp giời sinh Thị Nở - Chí Phèo. Chắc chúng ám chỉ sự xấu xa của Xoan và cái việc hay gây sự của tôi thôi. Cả lớp không ai ưa Xoan bởi cái tính khí đỏng đảnh giở giời và hơi man mát chứ không hẳn nằm ở cái ngoại hình, dù đôi lúc chúng lấy làm khó chịu khi nàng đâm bổ vào những kiểu ảnh học trò. Nói không ngoa, pô nào có mặt Xoan là đại họa bởi nó tối đen đi một góc và phá hoại không thương tiếc cả bố cục chung. Nàng thật là một thiếu nữ vô cùng nguy hại cho nghệ thuật chớp hình và là niềm kinh hãi của các tay máy oong đơ ngẩn ngơ chập mạch. Thế nên cái việc tôi chọc ghẹo Xoan có khi lại là sự hân hạnh cho nàng mặc dù mỗi lần thế nàng đều chửi tôi là...thằng chó. Ngày chia tay ra trường, chúng tôi viết tên người thầm thương trộm nhớ vào lòng bàn tay rồi úp mở thì thầm rinh rích. Tôi viết tên một bạn gái khác nhưng sau khi biết bạn ấy viết tên người khác trong tay thì tôi nhổ bòn bọt xóa ngay tắp lự. Chúng tôi chơi trò đó như một cú găng dối đầu đời, thiêng liêng và thầm kín lắm. Ấy thế đếch nào mỗi riêng Xoan lại be lên, xòe bàn tay có tên tôi mà thống thiết. Lũ bạn được dịp nghiêng ngả trêu đùa, thày cô cũng được phen tô vẽ thêm sự hài hước. Xoan không khóc như mọi khi bị chọc ghẹo mà cười hả hê như dê cái được luyến ái quanh năm. Khổ thân tôi, mặt đỏ đít thâm đâm sầm vào một góc tường dập đầu tí chết. Hố xí ở xa chứ không tôi cũng đâm vào đấy mà tạch hẳn đi cho rồi. Tôi căm thù Xoan lắm. Nhưng nàng quả quyết với bạn bè rằng nàng rất yêu tôi. Ôi cái tình yêu phải gió. Tôi sốt liên miên mấy ngày sau đó. Và đoạn tuyệt hẳn với Xoan. Mấy hôm nữa bọn tôi tụ hội nhân 20 năm cách biệt nhưng trước đó cũng đã lập một Phây nhóm để vào tán láo và thông tin. Thời công nghệ nên bạn bè gặp được nhau cả nhưng tịnh không thấy tin Xoan. Trong thâm tâm tôi mong tin nàng lắm lắm nên lập đàn ảo cúng hiện hồn. Ấy thế mà thiêng, vửa réo rắt đôi nhời đã thấy nàng ngoi lên ngạo nghễ bằng cách giới thiệu hiện đang là hiệu phó một trường cũng dăm năm và thẻ đảng đã đổi một lần. Chưa hết nàng còn khoe đôi nhi đồng giai trên gái dưới xinh xắn khôn cùng. Tôi chúc mừng Xoan rằng quả mẹ cú con tiên. Nàng lại chửi tôi là...thằng chó. Rồi phóng lên luôn quả ảnh chân dung với nhời chú giải là chụp bằng điện thoại què. Tôi không hiểu điện thoại què là điện thoại gì, nhưng nhẽ là đồ không mấy tử tể. Thế mà ủ ôi Xoan đẹp rạng ngời. Thời gian có phép tiên hay nàng đã thay da đổi thịt? Chúng tôi cứ thế tán láo trên Phây nhóm, hết bốc mộ ảnh xưa lại đào mả kỷ niệm. Rôm rả và bùi ngùi lắm. Tôi định gợi chuyện cũ với Xoan nhưng thói cợt nhả làm tôi đắn đo ghê gớm. Thì hẳn rồi, bạn bè mà cứ làm như cái bẹn bà là được. Tôi chủ động mời Xoan kết bạn, phải đợi hơn tuần mới nhận được cú chấp thuận lúc nửa đêm. Chẳng hiểu nàng chuyên cần hay lừa chồng say giấc? Tôi lao vào chát chít ngay tắp lự. Và cũng phải đến gần một tuần mới nhận được cú giả nhời ai đấy đao đao. Địt con mẹ hehe. Tôi chán không buồn chết, một mình một ngựa về dự hội hôm rồi. Bạn bè thày cô đông đủ cả nhưng tịnh không thấy bóng Xoan đâu. Hỏi thăm thì toàn nhận được những cái lắc đầu và câu cửa miệng hình như không chắc chắn. Nhẽ nào nàng thù oán bạn bè hay giận dỗi mối riêng chung? Hai mươi năm mới có một lần nên tôi cho phép mình tự sa ngã bằn cách không về nhà mà ở khách sạn ngả nghến bạc vụn với vài đồng môn. Để cho tỉnh táo tôi đi xông hơi mát xa cho người đỡ bã. Úp mặt chổng mông chờ một bóng hồng đánh tan mỏi mệt. Rồi tôi thiếp đi. Chỉ tỉnh lại khi có ai đó đập vai bảo nằm ngửa sửa tý cơ ngực và cũng có thể là rừng rực cơ chym. Trong mù mờ và ú ớ tôi nom thấy một gương mặt đàn bà trung niên không đến nỗi xấu điên nhưng bự phấn. Tôi nghĩ thầm bốn sao gì mà gái già như vịt gốc. Thế thôi rồi lại nhắm mắt. Và thiếp đi. Trong chập trùng tôi không còn thấy bàn tay nắn bóp. Một thằng vào lay tôi báo hết giờ. Tôi ơ thờ vận quần áo, không quên bảo thằng kia gọi gọi đứa đấm bóp vào lấy tiền bo. Nó bảo, Xoan về rồi anh ạ. Tôi hơi hẫng và không chắc đó là Xoan của ngày xưa. Nhưng cũng có thể đó là lý do nàng vắng mặt trong ngày vui hai mươi năm có một. Tôi không chắc chắn điều gì cả mà chỉ đinh ninh rằng nếu cố tí nữa thì biết đâu nàng đã chạm tới " tình iêu". Cái " tình iêu" sau 20 năm của một trung niên bù bựa! p/s: say cmnr, hehe