HAPPY GARDEN

Thảo luận trong 'Spam' bắt đầu bởi BEAT OF ANGEL, 4/8/14.

  1. BEAT OF ANGEL

    BEAT OF ANGEL Thần Tài Perennial member

    Chương 1: Em phản đối hai người kết hôn!​


    #1

    Chuyến này đi Anh, khi về còn vác theo một “cục nợ” to đùng.

    Em trai ở Anh hơn tám năm, xuất ngoại từ lúc mười tuổi nên chất uyên bác cao thâm của dân tộc Trung Hoa không được giữ gìn cẩn thận đã bị vấy bẩn.

    Trưa nay tưới hoa, tôi nghe thấy nó đang nói chuyện điện thoại với bạn, còn thấp thoáng một câu “son of a bitch”, tôi nhíu mày, cầm gối ôm trên sofa quăng về phía nó.

    Em trai giật mình, trợn mắt nhìn tôi, có lẽ người ở đầu giây bên kia hỏi có chuyện gì, nó uất ức trả lời: “My dear sister…” ngồi nghĩ hơn nửa ngày, “chị ấy đánh tao!”

    Tôi cười lạc cả giọng.

    #2

    Ăn trưa xong Từ Vi Vũ gọi điện đến, hỏi tôi có rảnh không? Tôi nói đang ở cùng em trai. Vi Vũ hỏi: “Em trai bao nhiêu tuổi?” Biết thừa rồi còn hỏi.

    Tôi trả lời: “Mười tám.”

    Vi Vũ đáp: “Đủ tuổi làm người lớn rồi, thả nó đi, chẳng sao đâu.”

    Em trai ngồi cạnh nhìn tôi nói chuyện điện thoại, đến khi ngắt máy mới thong thả buông một câu: “Em phản đối hai người kết hôn!”

    #3

    Nhớ Tết âm năm ngoái tôi ra sân bay đón nó, đợi nửa tiếng mới thấy em trai yêu quý mặc áo khoác liền mũ, đeo kính râm, tay kéo vali đi ra từ cửa chính, trông rất show off[1].

    ( [1] Nguyên văn zhuangbility = khoe khoang, show off. )

    Chàng ta đang chuẩn bị vuốt tóc đón gió thì tôi bấm còi, vừa thấy xe chị gái, em nhỏ lập tức rụt lại một cách đáng khinh, chạy đến nịnh nọt: “Chị, chị đến rồi!”

    Tôi càu nhàu: “Mới tí tuổi đầu mà bày đặt đeo kính râm làm gì? Một tay còn đeo hai nhẫn? Tóc tai lượt thà lượt thượt che hết cả mắt, nhìn xấu chết đi được!”

    Em trai nhỏ bị mắng cho cụp đuôi, cam chịu nhìn ai đó đang ngồi bên ghế lái phụ cúi đầu nhịn cười.

    Yên vị trên xe, nó không dám cãi lại tôi, đành nổi bão với Từ thiếu dám to gan cười nhạo mình: “Anh cười tôi cái gì? Cẩn thận tôi không để chị tôi gả cho anh nữa đấy!”

    Vi Vũ “Ồ” một tiếng, trước nay anh rất để ý đến chủ đề này, ai có thái độ – giết không tha, kể cả em ruột cũng không ngoại lệ, tôi hơi lo lắng nhìn anh một cái, chẳng ngờ đến câu trả lời của anh: “Vậy anh gả cho chị em là được.”

    Chậc…

    #4

    Lần này tôi qua chỗ em trai du lịch, còn ở lại chơi những một tuần, vậy nên tối đó Từ Vi Vũ đến đón tôi đi ăn cơm, ăn xong lên xe, anh hỏi: “My heart, when we… {***}?” Vi Vũ ở Đức sáu năm, tiếng Đức chỉ bình thường nhưng tiếng Anh lại rất tốt.

    Tôi dịu dàng trả lời: “Anh ở Đức lâu như thế mà không học được chút ưu điểm nào của họ sao?”

    Vi Vũ tủi thân hỏi: “Ưu điểm gì cơ?”

    “Nghiêm túc, cẩn thận, biết tự kiềm chế.”

    “…”

    #5

    Nghĩ kĩ thì từ nhỏ tôi và anh đã quen nhau, Vi Vũ không phải tuýp người khéo mồm khéo miệng, sau khi đi Đức thì càng… không, nhưng lại có niềm say mê đặc biệt với tôi.

    Vẫn nhớ có lần, anh thấy tâm trạng tôi có vẻ tốt liền to gan hỏi: “Dear Tiểu Khê, em biết không, từ khi học tiểu học anh đã có tình cảm với em rồi.”

    Tôi ngạc nhiên: “Tình cảm của anh dậy thì sớm thật.”

    Từ Vi Vũ bị tổn thương, nhưng chắc lại cảm thấy một lần đau là đau, hai lần đau vẫn là đau, vậy nên “một liều ba bảy cũng liều”, hỏi: “Vậy em để ý đến anh từ lúc nào? Nói!”

    Tôi đau khổ nghĩ ngợi một hồi, “Có lẽ là từ tiểu học, cứ tan trường anh lại chạy đến trước mặt em đi theo hình chữ S.”

    “…”

    #6

    Lại nhắc đến tiểu học, có lần về thăm trường cũ, tôi thấy trên cây ngô đồng trước kia hay tựa vào trò chuyện cùng bạn bè có hai dòng chữ khắc bằng dao:

    Cố Thanh Khê

    Từ Vi Vũ

    Nói không cảm động là nói dối, vì… ôi, mới lãng mạn làm sao!

    Nhưng có điều, ngô đồng quê là cây của thành phố, nghe đâu còn được bảo vệ. Thiếu gia họ Từ, sau này có khắc thì phiền anh để tên em bên dưới được không, em thấy không an toàn chút nào.

    #7

    Nhưng so với tôi, dường như Từ Vi Vũ mới chính là người thiếu cảm giác an toàn, mỗi khi ra ngoài anh phải hỏi đi hỏi lại: “Thanh Khê, anh mang chìa khoá chưa? Thanh Khê, gọi điện thoại cho anh đi, xem anh đã cầm điện thoại chưa?”

    Mỗi lần như vậy tôi đều bị đánh thức khi đang say giấc nồng, nhận điện thoại của mình, nỗ lực vượt khó gọi cho Vi Vũ, sau đó nhìn anh vừa rút điện thoại trong túi áo vừa đi ra ngoài.

    Miệng còn lải nhải: “Ồ, mới sáng ra đã nhớ anh rồi sao.”

    Hình như không phải Từ Vi Vũ thiếu cảm giác an toàn… mà là thiếu đòn thì phải?

    #8

    Từ Vi Vũ tính hơi hơi ưa sạch, da mặt cũng hơi hơi dày, ngoài ra còn hơi hơi bỉ ổi, nhưng anh trước mặt mọi người luôn luôn là một Từ Vi Vũ trăng thanh gió mát, tách biệt xa lạ, trong kiêu ngạo có lạnh lùng, trong lạnh lùng có xa cách, trong xa cách có cao sang. Nhưng vấn đề là ở Từ Vi Vũ khi về nhà, vừa bước qua cửa, anh liền bắt đầu điệp khúc “tắm tắm tắm tắm”, mấy phút sau, trong phòng tắm vọng ra tiếng hỏi “Cố Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?”

    Tôi nghĩ, liệu người này có thể bỉ ổi hơn được nữa không?

    #9

    Nhưng mỗi khi ấn tượng của anh trong tôi down đến âm vô cùng, anh lại xuất hiện và làm cho người ta cảm thấy xúc động theo một cách nào đó. Nhớ ngày còn ở Đức, một lần gọi điện cho tôi, anh nói: “Thanh Khê, anh muốn về nhà.” Sau đó lặp lại bằng tiếng Đức “Anh nhớ em”.

    Tôi trả lời: “Em có hiểu đâu.”

    Anh cười đáp: “Anh biết.”

    Dù như vậy vừa khác người lại vừa dễ mềm lòng nhưng mỗi khi nhớ đến tôi lại hơi phảng phất buồn.

    #10

    Có lần tôi chủ động thổ lộ với Từ Vi Vũ: “Thực ra chúng ta cũng đẹp đôi đấy chứ, anh thích mua sách em thích đọc, anh thích hát em thích nghe, anh thích ngắm hoa em thích trồng, anh muốn cưới em sẵn lòng gả, trời sinh một đôi.”

    Vi Vũ liếc tôi một cái, đáp: “Thế mà trước kia em còn trái ý trời rõ lâu.”

    Chính vì vậy, cuối cùng chúng tôi cũng thuận theo ý trời và chuẩn bị kết hôn.


    Chương 2: Nhớ khi còn bé​


    #11

    Hồi cấp ba, Vi Vũ thuộc loại thư sinh nho nhã yếu ớt nhưng học siêu giỏi – huyền thoại cơ mà. Vấn đề duy nhất của anh là môn thể dục, nếu nó không xuất hiện trên đời thì hẳn anh đã thành học sinh xuất sắc toàn diện. Vì thế nên chẳng ai ngờ người như Từ Vi Vũ lại “thích” bon chen chơi bóng với những cậu bạn cao to vạm vỡ. Dù có hơi lệch nhịp.

    Có người hỏi: “Vi Vũ, đã không thích bóng rổ, mỗi lần chơi được tí còn mệt bở hơi tai, tội gì phải khổ? Thôi, về học đàn violin đi, anh em không cười mày đâu.”

    Nghe nói lúc ấy câu trả lời của Từ thiếu là một tiếng hừ lạnh, “Ai bảo Cố Thanh Khê thích con trai giỏi thể thao?”

    #12

    Từ lớp mười một, trường chia làm hai ban tự nhiên và xã hội, trước khi chia lớp, tôi nhận được một bức thư, nội dung vỏn vẹn: Học tự nhiên, học tự nhiên, học tự nhiên, học tự nhiên!

    Tôi nghĩ đó chỉ là thư nguyền.

    Nên, không tin vào những lời quỷ quái ấy.

    Cứ thế, tôi và Vi Vũ rẽ ngang, mỗi người một ngả trên con đường “tự nhiên – xã hội”.

    Nhưng chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè thuần khiết…

    #13

    Năm lớp mười một, có lần xe đạp hỏng, Vi Vũ đưa tôi về. Hôm đó tôi phải về nhà cũ, mà đường thì không hề gần.

    Giữa trời tháng mười một, Vi Vũ cật lực đạp xe trên đường. Thực ra nhìn tóc nơi cổ áo anh mướt mồ hôi tôi cũng xót lắm, nhưng vào năm tháng ấy, thời điểm ấy, mọi tư tưởng, suy nghĩ vẫn còn rất ngây thơ, tôi và Vi Vũ là bạn học nam nữ đàng hoàng, chở nhau trên một chiếc xe đã là quá lắm rồi. Vậy nên cả đường tôi đành bấm bụng trong xót xa và lo lắng: về càng gần đến nhà thì càng dễ gặp người quen, nếu chẳng may có gặp thật thì biết giải thích sao đây?

    Đúng như “mong đợi”, tôi gặp một cô hàng xóm đang mải mê cày cấy trong cánh đồng cải dầu, chưa đến gần, cô đã chào tôi rõ to: “Thanh Khê, mới tan học à!”

    Khi ấy tôi còn đang mải tụng kinh trong lòng: “Chúng cháu chỉ là bạn học, chúng cháu chỉ là bạn học…”

    Vậy nên vừa nghe thấy tiếng gọi, tôi tuôn một tràng theo phản xạ: “Cô, cháu với cậu ấy chỉ là bạn học nam nữ bình thường thôi ạ, xe cháu hỏng nên cậu ấy đưa cháu về ấy mà.” Sau đó, tôi còn tự tin rằng mình rất thông minh, đánh trống lảng, “Cô đang trồng cải dầu ạ.”

    Cô ấy “à” một tiếng đầy ẩn ý, không biết tiếng “à” này là dành cho hoa cải hay là “à” cho bạn học.

    Lát sau, đi qua đó một đoạn, người phía trước quay lại hỏi tôi: “Cô ấy chỉ bảo cậu tan học à, sao cậu nói nhiều chuyện ‘không liên quan’ thế?” Bây giờ nhớ lại chợt thấy từ “không liên quan” trong câu trên có vẻ đặc biệt sâu xa.

    “…” Đó là lần đầu tiên tôi xấu hổ.

    Sau đó, Vi Vũ còn thì thầm bỏ thêm một câu: “Trồng cải dầu? Ừ cậu cũng thông minh[1]thật đấy.”

    ( [1] Nguyên ở đây là “cải dầu”. Từ Vi Vũ dùng từ ‘có tài’, ‘thông minh’ /yǒucái/ đồng âm với ‘cải dầu’ /yóucài/ )

    “…”

    #14

    Tôi thấy có lúc Vi Vũ nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng đôi khi lại kín đáo quá nhiều.

    Tôi từng lập một hộp thư từ lâu lắm lắm rồi, khoảng cấp ba thì phải.

    Tốt nghiệp xong chẳng mấy khi dùng nên dần bị chìm vào quên lãng.

    Mãi về sau, qua bao nhiêu năm, khi đăng ký nhận đồ bằng mail, cả hai hộp thư thường dùng đã nhận hết, tôi xoắn xuýt mãi mới nhớ ra hộp thư “già cỗi” bị bỏ bê bao lâu này.

    Vừa đăng nhập, hộp thư đến báo có gần một trăm thư chưa đọc, đều được gửi từ nước ngoài.

    Ấy thế mà chưa bao giờ thấy Từ Vi Vũ hỏi han hay nhắc nhở gì về nó cả.

    Tôi mất nguyên ngày để đọc trọn vẹn gần một trăm bức thư, sau đó lại ngồi lưu cẩn thận từng cái một.

    Thật đúng là ai đó đã rối loạn[2]đến một mức độ nhất định rồi.

    ( [2] Từ ngữ lưu hành trong giới trẻ, dùng để chỉ những người không thể hiện rõ ràng tình cảm cá nhân, nhìn có vẻ lạnh lùng, ít nói nhưng thực ra bên trong suy nghĩ rất nhiều)

    #15

    Giờ nhớ lại những tháng ngày xanh mượt ấy, tuy ngắn ngủi nhưng cảm động biết bao.

    Nhớ khi còn bé, anh thích nói chuyện tôi thích cười, từng sóng vai ngồi dưới gốc cây đào nghe gió thổi đầu rừng, chim vang tiếng gọi, không biết ngủ quên từ lúc nào.

    Nhớ khi còn bé, chưa hiểu tình, chưa biết yêu, đi dưới hàng cây ngô đồng, lặng nghe mưa rơi tí tách trên tán lá, nhìn nhau cười ngô nghê.

    Nhớ khi còn bé, không hiểu thế nào là chia ly, thế nào là gặp lại, cũng không biết có một khoảng cách tên “xa xôi cách trở”, gió chỗ anh không thổi đến nơi tôi, chỉ biết rằng lại một năm xuân đi thu đến[3].
     
  2. BEAT OF ANGEL

    BEAT OF ANGEL Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     

    Các file đính kèm:

    • image.jpg
      image.jpg
      Kích thước:
      32.1 KB
      Đọc:
      176
    Bạch Vân, Sư Tử, myngoc and 5 others like this.
  3. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    Một ông đăng quảng cáo tìm vợ với nội dung:
    -Tuổi (cat)8
    -Nghề nghiệp: 14 năm là quan chức
    -Tính chất: hiền lành ,trung thực, chăm chỉ, tính tình bao dung hay giúp đỡ người nghèo...
    Rồi ông ta nhận được thư của một cô gái nhận làm quen với nội dung
    -Tuổi: 30
    -Nghề nghiệp: 11 năm là gái mãi dâm
    -Tính chất: Vẫn còn trinh ! :125:
     
  4. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    Đôi khi cuộc sống có nhẹ nhàng thoải mái hay không là dựa vào việc bạn lựa chọn con đường như thế nào.


    10609671_1664487453775787_8523208602984504374_n.jpg
     
  5. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    Người giơ tay về phía bạn chưa chắc đã thực lòng muốn cứu bạn !

    1932255_1663842760506923_6411955705931446363_n.jpg
     
  6. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    Ông chủ một công ty nói với nhân viên của mình : “ Tôi đưa cậu 2 tỷ đồng đổi lấy người vợ của cậu, đồng ý không? “ Người nhân viên mỉm cười nói rằng : “ Vậy tôi đưa ông 2 tỷ 5 đổi lấy người vợ của ông, ông đồng ý chứ”.
    Ông chủ không chút do dự nói: “ Vậy tôi đưa cậu 20 tỷ đồng đổi lấy vợ của cậu, 20 tỷ cả đời anh cũng không thể làm ra số tiền lớn như vậy, hãy suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời tôi”. Người nhân viên bắt đầu do dự, giữa tiền bạc và tình yêu anh không biết mình nên chọn cái nào. Thế là anh ta hỏi ông chủ: “ Ông sẽ đối xử tốt với cô ấy chứ?”.Ông chủ cười nói rằng: “ Đương nhiên rồi, 20 tỷ đổi lấy vợ cậu cơ mà, tôi đương nhiên phải quý trọng cô ấy chứ”. Người nhân viên lại nói rằng:”Ông sẽ yêu cô ấy nhiều như tôi chứ?”. Ông chủ nói: “ Tôi sẽ yêu cô ấy nhiều hơn cả cậu, yêu nhiều hơn gấp ngàn lần” . Người nhân viên không còn gì để nói……cầm chi phiếu rời khỏi công ty.
    3 năm trôi qua, người nhân viên năm ấy đã dùng 20 tỷ đồng mở doanh nghiệp riêng và bây giờ đã trở thành một tỷ phú. Anh ta tìm đến ông chủ năm xưa và nói rằng: “ Tôi muốn mua lại người vợ của tôi, ông cứ đưa ra một cái giá ” .Ông chủ chỉ mỉm cười nói một câu : “ Đừng đùa nữa, vợ tôi trong trái tim tôi là báu vật vô giá, tiền bạc ư ,tôi không hứng thú”.
    Người nhân viên nói: “ Vậy ông muốn cái gì cứ việc đề nghị, tôi sẽ làm ông hài lòng”. Ông chủ nói: “ Tôi chỉ cần vợ tôi. Thôi cậu về đi muộn rồi. Cô ấy đang đợi tôi cùng ăn cơm”. Nói xong ông chủ quay lưng đi. Người nhân viên đứng lặng người, từng giọt nước mắt muộn màng tuôn rơi……
    Một câu chuyện đơn giản nhưng ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc. Câu chuyện nhắc nhở chúng ta rằng: Những thứ mình đã vuột mất hoặc vứt bỏ đều không bao giờ quay trở lại, nó đã trở thành quá khứ. Tiền bạc có thể mua được rất nhiều thứ , nhưng nó không mua được thời gian và quá khứ. Trân trọng những gì mình có, hạnh phúc hay bất hạnh đều phụ thuộc vào cách nghĩ của bạn. Tôi hy vọng mọi người hãy biết trân trọng những gì mình đang có.
    The End
     
  7. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    cau-noi-tinh-yeu-hay-5.jpg
    ..........​
     
    myngoc, cỏ may and Cà Rem like this.
  8. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    nhung-cau-noi-hay-ve-tinh-ban-trong-cuoc-song-tinh-ban-than.jpg
    ..............​
     
    myngoc and cỏ may like this.
  9. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    danh-ngon-cuoc-song-001.jpg
    .............​
     
    myngoc and cỏ may like this.
  10. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    danh-ngon-cuoc-song-03.jpg
    .......................​
     
    myngoc and cỏ may like this.
  11. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    hanhphuc-c5f35.jpg
    ..........​
     
    Sư Tử, aicungduoc, myngoc and 3 others like this.
  12. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    Đêm trở mình, lấp lánh ánh trăng tan
    Đèn hiu hắt, dài miên man phố thị
    Giọt cà phê nồng nàn mê mị
    Tí tách rơi, tan loãng những nhọc nhằn...

    Đêm trở mình, thương tháng Tám cô đơn
    Ủ ê phố, lạnh cơn mưa cuối hạ
    Những nẻo đường bỗng dưng thành xa lạ
    Buổi giận nhau quên mất lối đi về...

    Đêm trở mình, nghe gió hát tỉ tê
    Chiếc phong linh ngô nghê cười khúc khích
    Có giấc mơ mang màu xanh ngọc bích
    Trở mình đêm, tô lại nỗi buồn chiều

    Đêm trở mình, biết, ta vẫn còn yêu...

    p/s: nhớ bx, khó ngủ quá :134:



    tach-ca-phe-nguoi.jpg
     
    bachho, Sư Tử, aicungduoc and 4 others like this.
  13. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    Con bướm chết bên chùm bông điên điển
    Vì sáng nay lỡ lấy trộm nhành hương
    Con bướm chết như đang còn mê ngủ
    Vì áo em phủ dụ giấc thiên đường

    Vàng xưa đó em nghiêng vai ngồi đợi
    Cành cây cong con bướm trượt chân rơi
    Em ngồi đó qua bao mùa nước nổi
    Có bao giờ thương tiếc cánh hoa trôi ?

    Con bướm chết bên chùm bông buổi sáng
    Tôi say em nên chết suốt những chiều
    Vì hôm ấy đương thì em hé nhụy
    Chân theo về lòng rời rã, liêu xiêu

    Con bướm chết trên nhành hương ân điển
    Tôi yêu em tôi cũng chết ngỡ ngàng
    Xin quỳ xuống dâng đôi tay phụng hiến
    Bươm bướm vàng bông điên điển mùa sang...



    hai_bong_dien_dien.jpg
     
    bachho, Sư Tử, aicungduoc and 5 others like this.
  14. QUỈ LỆ

    QUỈ LỆ Thần Tài

    Gửi em một đoá sen hồng,
    Cho môi em thắm cho lòng ngát sen.
    Em về mau, kẻo trời đêm,
    Sương thu gió lạnh, nhỡ quên đường về.

    Gửi mùa hạ chút đê mê.
    Gửi Vô Thường, gắn, bên lề chiều thu.
    Vô Thường hương thoảng nhẹ ru.
    Sen hồng một đoá, tặng, dù xa xăm.
    Trung thu, hẹn với trăng rằm
    Nghe hồ nước động, âm thầm, chiều buông.


    dep-long-lanh-hinh-anh-be-ben-sen-an-dut-hotgirl-ao-yem-8.jpg
     
    bachho, Sư Tử, aicungduoc and 4 others like this.
  15. BEAT OF ANGEL

    BEAT OF ANGEL Thần Tài Perennial member

    Chương 3: Tình yêu của một cậu bé​



    #16

    Hai ngày trước, khi tâm sự với bạn về chuyện tình cảm, nó thừa nhận rằng bản thân thuộc kiểu “tình yêu mì ăn liền”, nhìn vừa mắt, hợp nhau trên giường, thế là OK. Còn tôi thì khác, tôi cần có sự thấu hiểu, đủ thấu hiểu để nhận ra rằng tình cảm của người đó là chân thành và đủ để người đó biết rằng tôi cũng quan tâm đến anh. Tôi phải suy nghĩ xem tình yêu này có thể bắt đầu được không, đã hợp lý chưa, phải suy nghĩ về gia đình, về cuộc hôn nhân tương lai cần cả hai vun đắp thế nào mới được dài lâu và bền vững.

    Bạn tôi nghe xong lắc đầu cảm thán: “Cậu thực tế quá.”

    Đúng, tôi sống rất thực tế, chính vì vậy anh người yêu theo chủ nghĩa lãng mạn của tôi thường than phiền rằng bạn gái mình là người phụ nữ lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình biết bao và năm xưa tôi đã làm tan vỡ trái tim “thiếu nam” của anh như thế nào.

    Tôi… nghĩ lại, ừm cũng phải.

    Tôi đã quên ấn tượng đầu tiên khi gặp Từ Vi Vũ, chỉ nhớ là chúng tôi có quen nhau. Bắt đầu từ tiểu học, ngay cả năm nào cùng lớp, năm nào khác tôi cũng chẳng có ấn tượng gì.

    Lên cấp 3, sau khi tôi chọn ban xã hội, anh gọi tôi ra ngoài, kéo một mạch về phía sau dãy nhà học rồi đi qua đi lại, càu nhàu nửa ngày, “Sao cậu lại chọn thế, sao cậu lại chọn như thế…”

    Anh giỏi các môn xã hội. Tôi lại thích ban tự nhiên.

    Anh, theo ý tôi chọn tự nhiên, tôi, tránh nguyền rủa – chọn xã hội, đúng là sai sót ngẫu nhiên.

    Tôi nói: “Vi Vũ, tớ đã chọn rồi.”

    Anh càng giận, trợn mắt nhìn tôi, đó cũng là lần đầu tiên anh nói với tôi bằng giọng điệu lạnh lùng như thế: “Cố Thanh Khê, cậu có nhất thiết phải hờ hững đến vậy không?”

    Tôi nhìn anh bỏ đi, không biết nên làm gì, chỉ tự cảm thấy rất tội lỗi.

    Lãng mạn như vậy, sao tôi lại không nhận ra tình cảm của anh, nhưng khi đó cả hai còn nhỏ, đâu có sắt son bền vững gì nhiều, cùng lắm là hơi hơi xúc động, hơi hơi mơ hồ, nhưng dẫu có thế nào thì tình cảm vẫn còn chưa đủ chín. Tình yêu của tuổi trẻ là thứ tình cảm cho dù có tự nếm trải hay để vụt mất thì sau này, khi nhớ lại, tất cả những gì bạn dành cho nó chỉ là một nụ cười, có thể là nụ cười dịu dàng mà cũng có thể là cười nhạt nhẽo cho qua.

    Lớp mười một, trường tổ chức đi du xuân ở Vụ Nguyên, Giang Tây, coi như một món quà cho học sinh cấp ba đang cực khổ cày cấy trong quãng thời gian “nước sôi lửa bỏng”. Không biết phải ngồi trên xe buýt bao lâu, khi xuống xe, tôi hơi choáng váng, bạn cùng bàn chạy lại đỡ tôi hỏi han: “Thanh Khê, trông cậu nhợt nhạt lắm, tớ lấy cho cậu chai nước nhé?”

    Tôi nói mình đứng hóng gió một chút sẽ ổn thôi.

    Bạn cùng bàn của tôi là một cô gái dịu dàng, ít nói, có phần giống tôi nên cả hai rất hợp nhau. Chúng tôi tụt lại sau cùng trong đoàn học sinh, dù đám nam sinh phía trước có ồn ào thế nào thì cảm giác đi trên con đường nhỏ ở miền quê này vẫn có gì đó rất nhẹ nhàng, thanh thản. Đi một lát, phía sau có người vỗ vai tôi, quay lại thì thấy Từ Vi Vũ, tôi quên mất hôm nay ban anh cũng đi cùng, ban xã hội đi trước ban tự nhiên đi sau. Anh đưa bình nước cho tôi, mặt không cảm xúc, “Uống nước đi.”

    Tôi nghệt ra một lúc mới phản ứng lại: Tớ không khát. Nhưng thực ra là không uống được, trong ngực vẫn còn cảm giác buồn nôn.

    Anh nhíu mày, nói: “Mặt cậu trắng bệch như ma ấy!”

    Tôi…

    Bạn cùng bàn của tôi thấy là lạ, lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Thanh Khê, chúng mình có cần đi nhanh lên không?”

    Tôi còn đang phân vân thì vài nam sinh ban tự nhiên đã chạy đến, ồn ào, “Vi Vũ, thảo nào đi nhanh thế, hoá ra là tìm người yêu!”

    “Bạn ơi, Từ thiếu một lòng một dạ với bạn đấy, cả đường đi nó chỉ chăm chăm nhìn đồng hồ thôi, ha ha, ha ha!”

    “Anh Vũ, thể hiện rõ ràng quá! Thầy giáo đến bây giờ đấy, vừa vừa thôi nhé!”

    Từ Vi Vũ thấy tôi lạnh nhạt liền cản bạn lại, “Thôi được rồi!”

    Thấy vậy, họ không ầm ĩ nữa, cười cười nói nói chạy trước.

    Từ Vi Vũ nhìn tôi, hơi do dự: “Đi cùng nhé?”

    Bạn cùng bàn của tôi tinh ý, bỏ lại một câu vô tình “Tớ đi tìm XX đây” rồi chạy biến.

    Từ Vi Vũ đi tới đỡ tay tôi, tôi từ chối, mình có thể tự đi được.

    Anh nghiến răng: “Cậu cứ chịu một mình đi.”

    Này! Dù đang khó chịu nhưng nhìn anh ầm ĩ như vậy tôi cũng chẳng thoải mái hơn, thấy phía sau có rất nhiều bạn học ban tự nhiên chầm chậm đi đến, tôi vội vàng: “Đi thôi.”

    Đi giữa đám đông làm tôi rất mất tự nhiên, Từ Vi Vũ từng nói: tôi lo giữ thể diện còn nhiều hơn cả yêu anh. Thực ra tôi chỉ không thích bị người khác chú ý, không thích nổi bật hay trở thành tiêu điểm của bất cứ thứ gì. Tính cách hình thành từ nhỏ, được vun đắp quanh năm suốt tháng, không phải bảo một câu “thay đổi đi” là đơn giản có thể thay đổi được. Hôm ấy, khi đã bắt kịp nhóm bạn cùng lớp, tôi vừa định chào tạm biệt thì bị anh kéo lại, nói: “Thanh Khê, sang năm tớ đi rồi.”

    Tình cảm Từ Vi Vũ dành cho mối quan hệ này chắc chắn là nhiều hơn tôi, từ trước tới giờ vẫn vậy. Và hẳn là anh cũng hiểu chuyện sớm hơn tôi rất nhiều. Một trong những câu được Vi Vũ lặp lại nhiều nhất là: Em bắt anh chờ lâu dã dã man, suýt chút nữa anh còn tưởng phải đợi đến khi tóc bạc răng long em mới hiểu được! Kiếp sau đừng để anh gặp lại em!

    Lớp mười hai là năm học đau đớn nhất trong đời học sinh, tôi sẽ không bao giờ quên những ngày buồn ngủ chết mê chết mệt, hàng đống đề chồng chất làm mãi chưa xong, đầu óc lúc nào cũng quay mòng mòng, chuông reo còn không phân biệt được đâu là chuông vào lớp, đâu là chuông hết giờ. Nhưng khoảng thời gian đó cũng trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức vào một ngày nào đó giữa tháng sáu, tôi chợt nhận ra rằng cuộc đời học sinh cấp 3 của mình đã đặt dấu chấm hết từ lúc nào.

    Hè năm ấy, em trai sang nước ngoài với bố, tôi và mẹ tiễn hai người qua bên ấy. Đó là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, cảm nhận gói gọn chỉ trong mấy từ “xa lạ” và “không hợp”. Vậy mà em trai tôi mới mười tuổi, mười tuổi, chắc nó phải thấy sợ hãi và lạc lõng hơn tôi nhiều. Nhưng khi đó, nó lại kéo tay tôi cười nói ríu rít: “Chị, em đi nước ngoài này, he he, sau này em về sẽ mua cho chị thật nhiều quần áo đẹp nhé!”

    Tôi chỉ biết ừ.

    Về nước, bác hàng xóm gọi tôi, hỏi: “Thanh Khê, gần đây cháu với mẹ không ở nhà à?”

    Tôi đáp vâng, có việc đi xa ạ.

    Bác kể: “Hai tuần trước, có một cậu bé ngày nào cũng đến đây chờ cháu. Bác thấy nó đợi suốt từ sáng đến chiều nên ra bảo có lẽ cháu đi xa, cả hè không về nhà. Chậc, giờ cháu về rồi thì xem thế nào gọi cho nó đi, đã biết là ai chưa?”

    Tôi dạ dạ vâng vâng.

    Từ Vi Vũ cũng đi du học, ở thời đại này, đi nước ngoài chỉ đơn giản như ra quán ăn một bữa KFC vậy.

    Lên đại học, tôi chơi với một nhóm bạn rất thân, đứa thì cá tính hoặc hoà đồng, đứa thì khéo mồm khéo miệng, đứa lại ”mặt dày như tường thành”. Có người nói đại học là thánh điện của tình yêu, chính vì vậy mà chưa qua kỳ hai năm nhất, bạn bè quanh tôi đã nhanh chóng ”có nơi có chốn” hết, chỉ còn lại mình tôi sống cô đơn trong những bài dạy dỗ và khinh thường của chúng nó. Cho đến một ngày, trưởng phòng ngủ ký túc xá thần thần bí bí đưa điện thoại cho tôi, bảo: “Khê tử, có người tìm này, là con trai đấy nhé.”

    Tôi nhận điện thoại trong nghi ngờ, “a lô” một tiếng.

    Người ở đầu dây bên kia lặng rất lâu mới thốt lên hai chữ: “Tớ đây.”

    Và sau đó, tôi có “bạn trai tin đồn”. Mọi chuyện bắt nguồn từ cuộc gọi thứ hai của Từ Vi Vũ, trưởng phòng hỏi: “Khai mau, cậu là gì của Thanh Khê nhà tôi? Nói thật được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”

    Anh trả lời: “Cậu ấy nói tôi là ai thì tôi là người đó.”

    Phòng trưởng bật cười: “Vật sở hữu hả! Ha ha, rồi, biết rồi, là vật sở hữu[1]của Thanh Khê!”

    ( [1] Ở đây trưởng phòng ngủ cố tình lái từ ‘ai thì’ /shuíjiù/ trong câu của Vi Vũ thành từ ‘sở hữu’ /suǒyǒu/)

    Anh nói: “Thanh Khê, lên đại học rồi, giờ thì cậu đã yêu được chưa?”

    Tôi không phải một cô gái nổi bật, nói đến ưu điểm, chắc là yên tĩnh, có bổ sung thêm thì may ra được cái tính tình hiền lành tốt bụng.

    Làm bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ để ý đến rất nhiều thứ, kể cả tình yêu, vậy nên khi Từ Vi Vũ thích tôi, ban đầu phải nếm không ít cay đắng. Thực ra, đầu tiên tôi nghĩ rằng tình cảm của Vi Vũ chỉ là hứng thú nhất thời, khi còn bé tý anh đã thích khoe khoang trước mặt tôi, biết đâu khi cảm giác mới mẻ trôi đi thì yêu thương cũng sẽ phai nhạt. Mà tôi lại là một người chậm nóng và đặc biệt cẩn thận trong tình cảm.

    Tôi hỏi Vi Vũ, vì sao anh thích em?

    Anh nói: Không biết, khó nói lắm, chỉ cần em là em thôi.

    Tôi hỏi lại: Vậy anh biết cảm nhận của em không?

    Anh trả lời: Anh biết, nhưng em thì không.

    Tôi nở nụ cười, thấy cả hai ngốc chẳng kém nhau.

    #17

    Bốn năm đại học, các cô gái cùng phòng đã cho tôi trải nghiệm bao tình cảm khó quên mà xưa nay vẫn được mệnh danh là tình bạn. Tôi học được cách ngủ nướng, cách chơi game vài lần một tuần và đặc biệt là cách đọc sách “vững vàng gió thổi không bay” khi các thiếu nữ còn lại trong phòng đang tru như sói. Trong bốn năm ấy có hai người theo đuổi tôi và cả hai đều bị từ chối, tuy nhiên, so với đám ong ong bướm bướm của mọi người thì tôi chẳng khác gì “vườn hoang đất vắng” cả.

    Có đôi ba lần, Từ Vi Vũ đến trường tìm tôi. Vẫn nhớ lần đầu tiên gặp lại giữa khoảng cách nghìn dặm xa xôi ấy, anh mặc áo thể thao màu sáng tôn lên dáng người cao ráo, tóc ngắn tủn, đứng dưới nắng mặt trời nhìn rất sạch sẽ.

    Ngó thấy tôi đến, anh cười hì hì, không hiểu sao, lúc đó tôi thấy mũi mình cay cay.

    Anh chạy đến, chần chừ, tay vừa nâng lên lại buông xuống.

    Tôi hỏi làm sao?

    Anh nói, muốn ôm, nhưng sợ bị mắng.

    Cái ôm đầu tiên là do tôi chủ động. Lúc buông tay mới thấy hốc mắt anh hồng hồng, tôi hỏi làm sao thế?

    Anh trả lời: Xúc động quá.

    Chúng tôi bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi từng thử nghĩ về mối quan hệ này kể từ khi bắt đầu và chợt nhận ra rằng, nó chẳng khác gì một cuốn album nhạt nhẽo và dài dòng.

    Từ Vi Vũ bật lại tanh tách: “Nhạt nhẽo cái gì! Cuộc đời anh còn chưa đủ chua xót sao!” sau đó tiếp tục, “nhưng dài dòng thì đúng thật, cả tuổi thanh xuân của anh đều dành trọn cho em, vậy nên em phải chịu trách nhiệm!”

    Tôi hỏi lại: “Anh học lời thoại trong phim nào thế?”

    #18

    Năm anh về, tôi còn đang học trong trường. Vì anh không hề nhắc đến chuyện về nước nên hôm ấy, vừa qua cổng ký túc xá, thấy anh đang đứng dưới lầu chờ tôi, chân tôi hoàn toàn bất động.

    Anh bước đến ôm tôi, thì thầm: “Thanh Khê, tớ về rồi.”

    Sáu năm trước, ở Vụ Nguyên, anh kéo tay áo tôi trên đường quê nhỏ hẹp, nói: “Thanh Khê, năm sau tớ đi.”

    Sáu năm, nói dài không dài bảo ngắn cũng chẳng ngắn.

    Mặc dù tình yêu của chúng tôi không gặp nhiều trắc trở nhưng cũng đâu phải dễ dàng. Xa cách bao năm có thể nắm tay đi tiếp trên con đường này, phần nhiều là nhờ sự kiên nhẫn của anh, và tôi vẫn luôn muốn nói với anh rằng: Vi Vũ, cảm ơn anh vì đã luôn kiên trì.


    Chương 4: Mây Vu sơn khó có mây hơn​


    #19

    Nhìn Từ Vi Vũ lịch sự nghiêm túc thế thôi, thực ra anh gian lắm, không những gian trá mà còn gian ác.

    Ở ngoài giơ tay nhấc chân đậm chất lạnh lùng, nhưng về đến nhà là bắt đầu hát: “Đừng hỏi tôi đến từ đâu? (hạ xuống thanh bậc thứ 4) Cô nương của tôi đang động phòng, vì sao giữ chàng, giữ chàng lại động phòng, giữ ~ chàng~[1] .”

    ( [1] Vi Vũ đổi lời từ bài ‘Cây Ô Liu’ – Nhạc: Lý Thái Tường, Từ: Tam Mao, Hát: Tề Dự
    Nguyên là:
    “Đừng hỏi tôi đến từ đâu

    Quê tôi ở phương xa

    Vì sao lưu lạc

    Lưu lạc phương xa, lưu lạc.”

    Ở đây, Vi Vũ thay từ ‘ngã đích cố hương’ (quê tôi) bằng ‘ngã đích cô nương’ (cô nương của tôi), từ ‘viễn phương’ (phương xa) bằng ‘viên phòng’ (động phòng), từ ‘lưu lãng’ (lưu lạc) thay bằng ‘lưu lang’ (giữ chàng).

    #20

    Có một hôm bạn thân tôi gọi đến than thở: “Tao vẫn còn là gái trinh, là thiếu nữ còn ‘tem’ sắp ba mươi tuổi đầu rồi đấy, trời ơi! Muốn tìm một thằng đàn ông để dâng quách cái lần đầu tiên này đi cho xong cũng không có!”

    Tôi lau mồ hôi, an ủi: “Vét bồ thương kẻ ăn đong[2], tao cũng còn ‘nguyên đai nguyên kiện’ đây này.”

    ( [2] Nguyên văn ‘Đồng bệnh tương liên': thông cảm những người cùng cảnh ngộ.)

    Đúng lúc ấy, Từ Vi Vũ vừa tắm xong, đang lò dò ra ngoài, nghe tôi nói thế lập tức ngẩn ngơ tại chỗ rồi làm bộ thẹn thùng, “Anh đã sẵn sàng.”

    Tôi…

    #21

    Có lần nói chuyện với bạn bè, nhắc đến vấn đề “tầm quan trọng về sự hài hoà của ‘chuyện ấy’ trong đời sống vợ chồng và những người yêu nhau”, bất giác tôi nhớ đến ai đó, lòng thông cảm trào dâng thúc đẩy tôi nhắn cho Từ thiếu một tin: “Tối nay chúng ta có cần… không?”

    Từ Vi Vũ nhắn lại: “Cần gì cơ?”

    Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn trả lời: “Động phòng.”

    Một giây sau Từ Vi Vũ gọi thẳng điện thoại đến, nói chuyện rất máy móc, chắc đang có đồng nghiệp trong văn phòng: “Tôi không có ý kiến, hạng mục công việc cụ thể tối nay chúng ta sẽ nói tiếp, hi vọng quý khách hàng… giữ lời.”

    Cuối cùng hôm đó kinh nguyệt của tôi đến sớm.

    Khi về nhà, biểu cảm của Từ Vi Vũ rất đa dạng, từ mặt mũi đỏ bừng sang trắng bệch hãi hùng rồi uất ức tủi thân và cuối cùng là cô đơn lạc lõng, anh chốt lại một câu: “Lăng trì xử tử cũng không đến mức này.”

    Rồi mau mau chóng chóng chạy vào phòng tắm đổ nước đầy túi chườm ấm cho tôi, xong xuôi lại tí tởn vào bếp pha trà hồng đường.

    #22

    Mỗi ngày của tôi, ngoài đi học, là làm thêm, viết lách hoặc vẽ vời nên cũng có thể coi như tương đối bận rộn; mỗi ngày của Từ Vi Vũ ngoài đi làm là nhắn tin hỏi tôi đang làm gì – ở đâu – đi ăn cơm cùng anh không – có cần đón không, nên có vẻ khá buồn tẻ.

    Tôi cứ lo Vi Vũ sẽ thất nghiệp, trong khi đó anh lại như mặt trời giữa trưa, còn tôi mới là người thường xuyên phải đổi việc làm thêm vì mỗi học kỳ lại thay thời khoá biểu một lần.

    Một hôm, anh cầm thời khoá biểu, kéo tay tôi, e lệ thẹn thùng hỏi: “My darling, bao giờ em mới xếp một tiết thực hành Từ Vi Vũ?”

    Tôi… bình tĩnh trả lời: “Hiện tại còn chưa có ý định thêm khoá học này.”

    Ai đó bắt đầu PR nhiệt tình: “Chỉ cần có anh là 100% em qua môn, không những thế còn hoàn toàn được miễn học phí! Ngoài ra trong suốt thời gian học tập sẽ được anh tự hướng dẫn, không hiểu dạy lại, vẫn không hiểu thì tiếp tục dạy lại, đến khi hiểu mới thôi, đảm bảo quý khách sẽ hài lòng!”

    Đôi khi nghĩ lại… thực sự công tử thanh nhã trong huyền thoại này quá lưu manh.

    #23

    Gần đây Từ Vi Vũ mua rất nhiều dụng cụ cắm trại, lều trại, túi ngủ,… trong thầm lặng. Một ngày nọ, chắc là đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Vi Vũ đẩy cửa phòng sách đắm đuối đưa tình hỏi tôi: “Thanh Khê, bao giờ em mới được nghỉ phép?”

    Tôi trả lời: “Trong thời gian tới thì không có.”

    Từ Vi Vũ nghe xong, ủ dột về phòng.

    Tối ấy, anh ôm tôi, chỉ lên trần nhà nói: “Nhìn kìa, sao.”

    “…”

    Hôm sau cả hai đi cắm trại.

    #24

    Dạo gần đây Từ Vi Vũ rất bận, nghe đâu còn sắp đi công tác phía Bắc, ngày ngày buồn bã chán chường: “Nghĩ đến phải lên máy bay là đã thấy xa em một vạn tám nghìn dặm, giống như quay về ngày xưa ấy, tưởng tượng thôi đã thấy khó chịu rồi.” Sau đó nói tiếp, “Thanh Khê, em an ủi anh đi.”

    Tôi nói: “Lại đây, người ta sờ một tí.”

    Từ Vi Vũ sửng sốt, tai đỏ bừng, quăng một câu: “Đồ bỉ ổi!”

    Tôi…

    #25

    Từ thiếu đi phía Bắc công tác, trước khi lên máy bay nhắn tin cho tôi: “Anh đang vào cửa an ninh đấy.” Lên máy bay nhắn tiếp: “Anh phải tắt điện thoại rồi.” Hai tiếng sau máy tôi có tin nhắn đến: “Anh xuống máy bay đây!” Một tiếng nữa điện thoại lại rung: “Đã đến khách sạn.” Lúc ăn cơm tối, nhận được: “Anh ở khách sạn xx phòng xx.” Tôi đang gà gật sau khi xem xong hai bộ phim, anh nhắn: “Thanh Khê, anh không ngủ được thì YY em có được không?”

    “…”

    #26

    Hôm sau đang lướt web, tôi tình cờ đọc được đoạn truyện kinh điển trong tiểu thuyết Quỳnh Dao được đăng lại trên một diễn đàn.

    Khi đọc: “Ngày đầu tiên Thư Hoàn đi, nhớ anh.”

    “Ngày thứ hai Thư Hoàn đi, nhớ anh nhớ anh.”

    “Ngày thứ ba Thư Hoàn đi, nhớ anh nhớ anh nhớ anh.”

    Tôi thấy rất thú vị nên kể cho Từ Vi Vũ.

    Ai đó trả lời rất nhanh, “Em xem bạn gái người ta rồi nhìn lại chính mình đi!!”

    Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt so sánh, “Ngày đầu tiên anh đi, gửi tin nhắn cho em, em nhắn lại: Đang ăn cơm, có gì tối gặp sau. Ngày thứ hai anh đi, gọi điện cho em, em trả lời: Đang đi chơi với bạn, phải lái xe, tít… tít… tít… Ngày thứ ba anh đi, nói với em: Ngày kia anh về rồi. Em đáp: Ô? Nhanh thế à?”

    Kết lại bằng một câu: “Tôi phải sống thế nào đây!”

    Tôi… vì trước khi đi, anh cứ lượn qua lượn lại trong nhà, lẩm bẩm, lần này nhất định phải đi hai tuần, những hai tuần!

    #27

    Đi công tác về, câu đầu tiên anh nói với tôi là: “Đã ra biển, sông hồ coi nhẹ/ Mây Vu sơn khó có mây hơn[3].”

    “…”

    ( [3] Trích hai câu trong bài “Ly Tứ“ – Nguyên Chẩn, bản dịch của Nguyễn Minh:

    Đã ra biển, sông hồ coi nhẹ

    Mây Vu sơn khó có mây hơn

    Gặp giai nhân, ngó như không

    Phần đang tu tỉnh, phần lòng thờ em )
     
    aicungduoc, myngoc, kieuphong and 4 others like this.
  16. BEAT OF ANGEL

    BEAT OF ANGEL Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Thân gửi ox :banana::banana:
     

    Các file đính kèm:

    • image.jpg
      image.jpg
      Kích thước:
      41.5 KB
      Đọc:
      195
    bachho, aicungduoc, myngoc and 4 others like this.
  17. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài


    :SugarwareZ-042::SugarwareZ-042::SugarwareZ-042::SugarwareZ-042::SugarwareZ-042:

    :SugarwareZ-039::SugarwareZ-039::SugarwareZ-039::SugarwareZ-039::SugarwareZ-039:

    :SugarwareZ-047::SugarwareZ-047::SugarwareZ-047::SugarwareZ-047::SugarwareZ-047:
     
  18. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    310060_10151586417534269_1635436363_n.jpg

    sân ga chạng vạng tiếng còi tàu

    giọt dài đẫm dạ cứa lòng đau

    thẫm cả mắt ai sầu biệt nhớ

    đường dài duyên nhẹ biết tìm đâu
     
  19. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    7416_1258709119.jpg

    Ta về nhặt chút gió lang thang

    Nhặt chút tình xưa đã úa vàng

    Thả hồn phiêu lãng về nơi cũ

    Đưa tiễn Hạ vàng để mùa sang
     
  20. winwin6868

    winwin6868 Thần Tài

    You are only allowed to post URLs to other sites after you have made 5 posts or more
     
    BEAT OF ANGEL thích bài này.