Xa Cách Có một bận, em ngồi xa anh quá, Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn . Em xích gần thêm một chút: anh hờn . Em ngoan-ngoãn xích gần thêm chút nữa . Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã Đến kề anh, và mơn trớn: “Em đây !” Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay . Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm ! Ôi trời xa, vừng trán của người yêu ! Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Đêm Cuối Xa nhau nhớ...gần nhau..chừng yên lặng Hai mái đầu...gánh nặng...nỗi..suy tư "Rượu..pháo hồng...sẽ đưa bước..em ư.." Ôi...thương nhớ...mà...ậm..ừ..chẳng nói... Nguyệt lão se...phận đời...sao..tránh khỏi Có luyến lưu..mong mỏi..chỉ..thêm..sầu Cuối đường tình..ta cố tránh..mặt nhau Cho hương lửa...duyên đầu..kia..chợt tắt Đêm biệt ly...em cười...bằng..nước mắt Môi kề môi...gắn chặt..trái..tim đau Ngày mai này...em chẳng biết về đâu Thì đêm cuối...gục đầu...rưng rưng..khóc Phận làm con..dám đâu nào..trách móc Trả hiếu ơn...nên..tang tóc..duyên ta Về bên chồng...em vẫn nhớ...người xa " Vu quy bảng "...mà nhạt nhòa...lệ tủi... ......... " Chỉ còn lại...đêm này...là..đêm cuối Tiếc chi em...hoa cưới...nở...ngập đường.." ......... Mối duyên đầu...em nợ...nhé...anh thương Kiếp sau nguyện...chung đường..không...ngăn cách
Sao Anh Nỡ Sao anh bỏ mình em trong hiu quạnh Giữa cuộc đời nghe giá lạnh cô đơn Rồi những khi chợt giận dỗi tủi hờn Ai âu yếm lau giùm em dòng lệ Bao đau khổ với nỗi buồn nhân thế Ai cận kề lời an ủi dỗ dành Tiếng thì thầm "Hãy nắm chặt tay anh Quên phiền muộn và đừng buồn em nhé" Sao ai bỏ tình em trong đơn lẻ Ôm nỗi buồn lặng lẽ đếm thời gian Lòng đắng cay trong nhung nhớ ngút ngàn Tình xưa ấy nay ngập tràn chua chát Anh bỏ lại tình em trong khao khát Lời hứa nào ai vội đã quên sao Tình em trao, người ơi vẫn dạt dào Sao bỗng chốc hóa hư hao ảo vọng Tình đã hết còn chi mà trông ngóng Người bỏ em trong thăm thẳm cơn mê
Có thể một ngày anh mãi phải xa em Khi hoàng hôn không còn là màu tím Nắng nhạt màu trong ánh chiều tắt lịm Phút xao lòng nghe buốt giá con tim... ***** Có thể một ngày anh mãi phải xa em Để dấn bước vào dòng đời nghiệt ngã Quên ánh mắt từng nhìn anh rất lạ Để nhớ hoài thời hạnh phúc đã qua... Có thể một ngày em cũng sẽ quên anh Bằng lăng tím hạ qua rồi cũng nhạt Em sẽ chẳng thấy điều chi hối tiếc Trái tim hồng mãi thắp lửa vô tâm... ***** Có thể một ngày ta chẳng thể quên nhau Với ánh mắt và nụ cười chân thật Nụ hôn trao nhau ấm nồng niềm hạnh phúc Vẫn ngọt ngào mãi mãi đọng bờ môi... ***** Có thể một ngày... Có thể... Thế không em..
Gió lạnh đầu mùa, rưng rưng nỗi nhớ Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ một chiều mơ Nỗi nhớ bơ vơ, hoàng hôn nhuộm đỏ Bóng anh ngồi, lặng lẽ, mặt hồ xa. ****** Gió lạnh về, đong đầy những ngày qua Một chút bâng khuâng, của khúc tình ca Em nhớ mãi, bài thơ em đã viết Em nhớ anh, một chút, được không anh? ****** Sẽ chẳng thể, đánh thức trái tim anh Bằng nỗi nhớ, dù mỏng manh như thế Nhưng em biết, niềm tin em có thể Đợi chờ anh, là hạnh phúc của em Sẽ chẳng thể, biến bộ phim mình xem Thành giấc mơ, anh và em ngày tới Nỗi nhớ chiều không anh, sao chới với Sao ắp đầy, những nỗi nhớ không tên. ****** Gió đầu mùa, mặc ấm nhé, đừng quên Đừng quên xoa tay, mỗi khi thấy lạnh Đừng ngồi một mình, lúc buồn hiu quạnh Gửi tặng anh, khăn gió ấm bình yên. ****** Em sẽ để, cảm xúc đến tự nhiên Sống thật lòng mình, như em đã có Biết đâu vào ngày đẹp trời nào đó Có một người bất chợt nhớ tới em
Con đường mang tên anh Anh đi bỏ lại con đường Vàng ươm nắng chảy đời buồn tỉ tê Tay ngoan dìu bước em về Giờ nghe cách biệt tái tê lệ sầu. ****** Có hờn oán trách chi đâu Mặn nồng đem bán cho nhau đắng lòng Ngẫm tình bạc bẽo lặng trông Tiếc mình nông nổi bột bồng tuổi xanh. ****** Con đường từng mang tên anh Giờ in bao gót chân tình nhân qua Câu thề chẳng riêng đôi ta Nẻo quen hối hả...nhạt nhòa dấu xưa. Rêu phong nỗi nhớ chiều mưa Đường xa ướt lạnh..em vừa lãng quên Lửa lòng đã tắt đừng nhen Hương yêu gói ghém ngủ quên ngàn đời.. ****** Đường xưa... cũ rích...phá rồi Ai về lạc bước...đơn côi...mặc người Vàng thu nhuộm chín một thời Đường thay tên mới anh ơi đừng về...
Đêm Còn nhớ không em..? Hay đã quên khi ngàn lần anh nhớ Đêm đã sang một màu đen khắp phố Ánh sáng nào cho hai đứa tìm nhau? ****** Chỉ còn lại đêm thâu...! Một bóng hình,một căn phòng nhỏ Một trái tim,một cuộc tình dang dở Một nỗi đau cho riêng..một gã khờ..!
Anh có nghe không? Anh có nghe không lòng biển gọi Lời thì thầm như nhịp đập con tim Chiều không anh khơi sóng dạt nỗi niềm Lăn vào biển để nghe đời than khóc. ***** Anh có nghe không lời biển hát Ru dã tràng kết những hạt tương tư Ta xa nhau, sóng biển cũng làm nư Chỉ ậm ừ đi qua ngày vắng lặng. Anh có nghe không lời đêm trắng Những chập chùng từ ánh mắt biển khơi Ngồi hát suông với biển một đôi lời Nghe đau nhói vì đời còn cách trở. ***** Anh có nghe không lời yêu bé nhỏ Em cháy bùng với hơi thở đời trao Đôi mắt em ngàn năm vẫn khát khao Nhuốm men tình cho một vòng tay ấm.
Ta tỉnh ta say suốt đời này Món nợ phàm trần cứ quắt quay Rượu cay ,vị đắng tình ai đó Thuốc nhạt , không mùi ..Khói mờ bay . Mời muội muội
Ai nhấp trà say mang vị ngọt Ta châm tửu sầu giữ vị say Ép kiếp trầm luân vào đáy chén Gắng mang mệt nhọc trên vai gầy Luyến ái đành sao ta vức bỏ Thành ra món nợ lại thêm đầy Đa mang , đa khổ là duyên kiếp Của người quân tử cõi mơ say Chúc Mai Siêu Phong yên giấc mụi
Chỉ có một người thôi Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo: - Này, anh đi xem xem có bao nhiêu người đến dự đám cưới bên ấy. Bác làm công ra đi. Bác để lên ngưỡng cửa một khúc gỗ và ngồi lên bờ tường đợi khách khứa ra khỏi nhà. Họ bắt đầu ra về. Ai đi ra cũng vấp phải khúc gỗ, văng lên chửi và lại tiếp tục đi. Chỉ có một bà lão vấp phải khúc gỗ, liền quay lại đẩy khúc gỗ sang bên. Bác làm công trở về gặp người chủ. Người chủ hỏi: - Ở bên ấy có nhiều người không? Bác làm công trả lời: - Chỉ có mỗi một người mà lại là bà lão. - Tại sao vậy? - Bởi vì tôi để khúc gỗ bên thềm nhà, tất cả đều vấp phải, nhưng cũng chẳng ai buồn dẹp đi. Thế thì lũ cừu cũng làm như vậy. Nhưng một bà lão đã dẹp khúc gỗ sang bên để người khác khỏi vấp ngã. Chỉ có con người mới làm như vậy. Một mình bà lão là người.
Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu được từ trong rừng lại có người ghét cậu. Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét thật to: "Tôi yêu người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.
có mí em này gửi Mai Siêu Phong hem chơi hít các miền lun... 34 - 94 - 10 - 70 - 14 - 22: mạnh B lót A 82 - 74 - 54 - 50 - 30 - 90 - 62 - 42 - 02: mạnh A lót B kekeke, đưa Mai Siêu Phong zìa hay ra đảo đây ta?