Ngày xưa Ba em còn sống vẫn thường hay ngâm cho em nghe bài này. Nay đọc lại thấy ngậm ngùi làm sao?!
Bác ấy mất cách đây vài năm hưởng thọ 82 tuổi. " cô bé nhà bên..." là vợ của bác ấy luôn đó. Một tình cảm đẹp đáng kính.
Năm 1960 khi bác ấy nghe tin vợ bị giặc giết. Bác đã làm bài thơ này. Và sau đó đã đạt giải nhất. Nhưng cuối cùng thành giải nhì. Vì vợ bác ấy vẫn còn sống.
Vô đề (Tương kiến thì nan biệt diệc nan) Tương kiến thì nan biệt diệc nan, Đông phong vô lực bách hoa tàn. Xuân tàm đáo tử ty phương tận, Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can. Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải, Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn. Bồng Lai thử khứ vô đa lộ, Thanh điểu ân cần vị thám khan.
Tráng niên bất hành lạc, Lão đại đồ thương bi. Trì thử đạo mật ý, Vô lệnh khoáng giai kỳ. ( trích câu tui thích)
ĐANG BUỒN TẠM TRÍCH BÀI NHÉ KU BEAN Gặp gỡ nhau đã khó, chia lìa nhau lại càng khó Gió xuân không đủ sức, để trăm hoa tàn úa Tằm xuân đến chết mới nhả hết tơ Ngọn nến thành tro mới khô nước mắt Sớm mai soi gương, buồn cho tóc mây đã thay đổi Ngâm thơ ban đêm chợt nhận ra ánh trăng lạnh lẽo Đường từ đây tới Bồng Lai dù không xa Chim xanh hãy vì ta mà ân cần thăm dò tin tức
Đang tuổi trẻ không được rong chơi vui vẻ, Khi về già sẽ chỉ còn buồn thương. Đem tin lại nhắn lời những ý, Xin đừng để lỡ kỳ hẹn.
Biện thả trôi, Tứ thả trôi, Ghé Qua bến cũ một thời. Núi Ngô điểm điểm góc trời buồn tênh Nhớ thuênh thuênh, Sầu mông mênh, Sầu về dừng đúng thuở đầu, Đêm đêm trăng sáng dựa lầu nhìn trăng.