Trả Lại Thời Gian Xin trả lại những kỷ niệm buồn vui Ngày xanh đã theo thời gian qua mất rồi Ngồi viết tâm sự, nhớ ngược về quá khứ, chợt lên nét suy tư Bao năm thầm kín trót thương tà áo tím Những đêm sương lạnh nghe trái sầu rớt vào tim Thương tiếc nhiều mái tóc xõa bờ vai Tình khôn lớn nỗi chờ mong ôi quá dài Đời ai biết được ai Chia ly là hết, xót xa nhiều cũng thế Nếu mai sau gặp xin cúi mặt làm ngơ Thời gian có ngừng đây bao giờ Thương tiếc rồi sẽ làm buồn vu vơ Nhiều lúc muốn quên để xóa mờ Nhưng mỗi lần nhìn xuân về thương nhớ Người đó ta đây Tình vẫn chia phôi Biết cuộc đời mình ra sao Ôm kỷ niệm chẳng nửa lời thở than Một tâm khúc cho người thương, cho tiếng đàn Đời đã không mang những gì mình mơ ước Mà sao khó tìm quên? Xa nhau thì nhớ, lúc đêm gần xao xuyến Nhớ thương bây giờ xin trả lại thời gian.
Sầu Tím Thiệp Hồng Từ lúc quen nhau chưa nói một lời gì, tỏ tình ta mến nhau Nhiều đêm ngắm sao mà ước duyên mình bền lâu, suốt đời tình khắc sâu Nhớ thương đầy vơi, mộng thấy ai mỉm cười làn môi xinh tuyệt vời Để rồi buồn ơi, ánh trăng soi còn đó, và nghe hơi gió biết rằng mình vừa mơ. Khi yêu hồn như nở hoa xây mộng tuyệt vời Nắm tương lai trong bàn tay một câu nói thôi. Đôi khi gặp nhau muốn khơi nhưng rồi lại thôi Nói ra e ngại, mặc theo gió trôi. Hôm nay nhìn xe kết hoa xuôi ngược nẻo đường, Gửi thư trao cho người yêu, vài câu luyến thương. Hân hoan hồn như nở hoa, trông chờ hồi âm, Đắng cay trong lòng chỉ thấy thiệp hồng. Chiều tím không mây, đường cũ bước lần về, buồn nghe day dứt tim Nhìn xe kết hoa màu trắng ngỡ rằng mình mơ, pháo hồng nhuộm tiễn đưa Lá thu chậm rơi từng lá nghe buồn buồn tưởng bước ai tìm về Mở rộng vòng tay đón anh nhưng nào thấy Sầu dâng lên tim biết bao giờ cho khuây? Hôm nay nhìn xe kết hoa xuôi ngược nẻo đường, Gửi thư trao cho người yêu, vài câu luyến thương. Hân hoan hồn như nở hoa, trông chờ hồi âm, Đắng cay trong lòng chỉ thấy thiệp hồng. Chiều tím không mây, đường cũ bước lần về, buồn nghe day dứt tim Nhìn xe kết hoa màu trắng ngỡ rằng mình mơ, pháo hồng nhuộm tiễn đưa Lá thu chậm rơi từng lá nghe buồn buồn tưởng bước ai tìm về Mở rộng vòng tay đón anh nhưng nào thấy Sầu dâng lên tim biết bao giờ cho khuây? Mở rộng vòng tay đón anh nhưng nào thấy Sầu dâng lên tim biết bao giờ cho khuây?
Thiệp Hồng Viết Tên Em Hôm ấy anh đi mình với mình chưa quen Tình những chưa thành tên Đôi ta đều biết rằng tình yêu như hình với bóng Tình yêu như tờ giấy trắng, như nước êm xuôi giữa dòng Từ hôm nao người đi, nụ hoa yêu vừa hé Chỉ xin giữ ân tình mình em nhé Sống cho kỷ niệm Quá khứ tuy úa màu Tương lai mình cùng nhau Biên cương không may xanh màu lá rừng Nơi đây đơn sơ như lòng đường phố vắng Ngày mai đến bâng khuâng Giờ vui nếp lớp chinh nhân Đôi lúc tuy buồn nhưng rồi quen Em từ lúc chia ly ...bạn bè bắn tin về Hôm nay mùa đông, mai kia là thu đến Rồi ngày đêm chinh chiến, vẫn hoài nhớ em Anh biết khi đi là cách biệt người quen, mà nhớ nhiều là em Đêm nay trời núi rừng, nhịp canh thay bằng tiếng súng Nửa trăng nghiêng đồi chếch bóng Như xé hoang vu núi rừng Đời chinh nhân mộng mơ Bài thơ chưa đoạn cuối Ngày mai chép thêm vần vào, em ơi Viết trên thiếp hồng nét chữ hoa cuối dòng tên em vào được không?!?
Về Đâu Mái Tóc Người Thương Hồn lỡ sa vào đôi mắt em Chiều nao xõa tóc ngồi bên rèm Thầm ước nhưng nào đâu dám nói Khép tâm tư lại thôi Đường hoa vẫn chưa mở lối Đời lắm phong trần tay trắng tay Trời đông ngại gió lùa vai gầy Lầu kín trăng về không lối chiếu Gác cao ngăn niềm yêu Thì thôi mơ ước chi nhiều Bên nhau sao tình xa vạn lý cách biệt mấy sơn khê Ngày đi mắt em xanh biển sâu, mắt tôi rưng rưng sầu Lặng nghe tiếng pháo tiễn ai qua cầu Đường phố muôn màu sao thiếu em Về đâu làn tóc xõa bên rèm Lầu vắng không người song khép kín Nhớ em tôi gọi tên,chỉ nghe tiếng lá rơi thềm
Phút Cuối Chỉ còn gần em một giây phút thôi Một giây nữa thôi là xa nhau rồi Nguời theo cánh chim về vui với đời Để lại thương nhớ cho kiếp đơn côi Núi đồi lồng lộng chiều mưa nhớ ai Biển xanh vẫn xanh nguời đi sao đành Để trong giấc mơ hồn anh thẫn thờ Em ơi bao giờ nhớ thương này vơi Biết chi một đêm tha thiết chi một đêm rồi xa nhau nghìn trùng Lệ này cho anh hay lệ này cho em khi mộng uớc không thành Ngày buồn còn bao lâu hay muôn đời nuối tiếc đêm cuối cùng bên nhau biết em sẽ buồn vì thuyền anh sẽ rời bến biết em sẽ buồn vì mình chẳng có ngày mai Nếu ngày nào tình ta đã phai Ngày vui của em cùng ai trên đời Là hôm tiễn anh về nơi cuối trời Em ơi bao giờ nhớ thương này nguôi
Ru Ta Ngậm Ngùi Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình. Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình Xin người hãy gọi tên. Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng. Thôi chờ những rạng đông.. Xin chờ những rạng đông Đời sao im vắng Như đồng lúa gặt xong Như rừng núi bỏ hoang Người về soi bóng mình. Giữa tường trắng lặng câm. Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời Không chờ, không chờ ai Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đờị Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi, Xin ngủ dưới vòm cây...
Tựa Cánh Bèo Trôi Thôi xin đừng thương hại dùm tôi Không cần thương hại người ơi Vì tôi chán phấn son cuộc đời Thôi xin đừng đưa đón vui cười Xin đừng đưa đã gạn mời Vì tôi khinh chót lưỡi đầu môi. Khi ân tình đang thời nở hoa Sao người ta vui thật là vui Mình như thấy chữ yêu tuyệt vời Nhưng khi người ta quên lời Đem tình san sẻ đi rồi Mình không hơn chi cánh bèo trôi. Tình yêu ơi tình yêu ??? Thuở xưa biết nếu duyên tình đầu Gặp ngang trái xót xa nghẹn ngào Bây giờ ta ôm trái sầu Thà làm thân gổ cây tận rừng cao Thà làm viên đá âm thầm đáy biển thật sâu. Thôi cam phận ôm tình lẻ loi Không thèm ghen giận gì ai Làm thân gái dĩ nhiên thiệt thòi Xin Ông trời cho sống qua ngày Tôi tự an ủi lâu rồi Rằng chua cay cũng thế mà thôi
Đêm Lang Thang Bước lang thang qua từng vỉa hè Biết đêm nay đi về nơi đâu Người yêu ơi! Em đã sang ngang Tình yêu ơi! Xin vấn khăn tang Anh mất em đời như cánh diều băng sang Vẫn lang thang như người không nhà Đã xa em nghe buồn nghĩa trang Người yêu ơi! Em chắc đang vui Nào em hay anh rất đơn côi Gom góp kỷ niệm giây phút tình chia phôi Em ơi! Thà rằng ngày xưa em đừng thề Trong cuộc đời yêu mãi anh thôi Thì ngày nay anh đâu muộn phiền Khi em ngoảnh mặt cho anh bỏ cuộc trong nước đua tình Em ơi! Thà rằng ngày xưa em đừng thề Trong cuộc đời yêu chỉ anh thôi Thì ngày nay anh đâu tuyệt vọng Phong ba ngập lòng trông theo bụi hồng em bước vu quy Cứ lang thang như kẻ điên khùng Biết đi đâu đêm dài bơ vơ Từ Duy Tân khu phố công viên Về Gia Long bay lá me nghiêng Không bước chân nàng, anh buốt lạnh con tim Muốn quên em, quên đời, quên người Mới lang thang như kẻ tha phương Trời cho anh con số không may Để yêu em mang lấy chua cay Anh chiếc ga nhỏ cho chuyến tàu em qua Bước lang thang như kẻ điên cuồng Biết đêm nay đi về nơi đâu Vẫn lang thang như kẻ không nhà Biết đi đâu đêm dài bơ vơ Muốn quên em mới lang thang Biết đêm nay về nơi đâu?
Sầu Lẻ Bóng Người ơi khi cố quên là khi lòng nhớ thêm Dòng đời là chuỗi tiếc nhớ Mơ vui là lúc ngàn đắng cay... xé tâm hồn Tàn đêm tôi khóc khi trời mưa buồn hắt hiu Lòng mình thầm nhớ dĩ vãng Đau thương từ lúc vừa bước chân Vào đường yêu Đêm ấy mưa rơi nhiều Giọt mưa tan tác mưa mùa ngâu Tiễn chân người đi Buồn che đôi mắt thấm ướt khi biệt ly Nghe tim mình giá buốt Hồi còi xé nát không gian Xót thương vô vàn Nhìn theo bóng tàu dần khuất trong màn êm Mùa thu thương nhớ bao lần đi về có đôi Mà người còn vắng bóng mãi Hay duyên nồng thắm ngày ấy nay... đã phai rồi Từ lâu tôi biết câu thời gian là thuốc tiên Đời việc gì đến sẽ đến Những ai bạc bẽo mình vẫn không... đành lòng quên
Nỗi Buồn Gác Trọ Gác lạnh về khuya cơn gió lùa Trăng gầy nghiêng bóng cài song thưa Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt, lá vàng nhẹ nhẹ đưa Tưởng như bước lê hè phố Có người con gái buông tóc thề Thu về e ấp chuyện vu quy Khoác lên tà áo màu hoa cưới, gác trọ buồn đơn côi Phố nhỏ vắng thêm một người Bâng khuâng gác vắng khêu tim đèn đêm Nhớ nhung đi vào quên Sông sâu cố nhân ơi đi về đâu Gơỉ hồn chìm vào đôi mắt Aí ân chưa tròn để ngàn đời nhớ nhau Phố nhỏ đường mưa trơn lối về Trăng sầu nhân thế đậu tren mi Có ai ngồi đếm mùa nhung nhớ, nỗi niềm đầy lại vơi Mỗi mùa tiễn đưa một người ./.
Chuyến Đò Vĩ Tuyến Đêm nay trăng sáng quá anh ơi Sao ta lìa cách bởi dòng sông bạc hai màu Lênh đênh trên sóng nước mông mênh Bao đêm lạnh lẽo em chờ mong gặp bóng chàng Vượt rừng vượt núi đến đầu làng Đò em trong đêm thâu sẽ đưa chàng sang vĩ tuyến Phương Nam ta sống trong thanh bình Tình ngát hương nồng thắm bên lúa vàng ngào ngạt dâng Ơ... ai... hò ... Giòng sông mơ màng và đẹp lắm Anh ơi ai nỡ chia đôi bờ để tình ta ngày tháng phải mong chờ Hò... hớ .... hò .... hơ ... Em và cùng anh xây một nhịp cầu Để mai đây quân Nam về Thăng Long Đem thanh bình sưởi ấm muôn lòng ! Sương khuya rơi thấm ướt đôi mi Tim em lạnh lẽo như chiều đông ngoài biên thùy Ai gieo chi khúc hát lâm ly Như khơi niềm nhớ cuộc từ ly lòng não nùng Bùi ngùi nhìn cách xa ngàn trùng Giờ đây em điêu linh nơi quê nhà đang chìm đắm Bao đêm thổn thức dưới trăng ngà Hồn đắm say chờ đón ngày anh về sưởi lòng nhau
Sao Anh Nỡ Đành Quên Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ Sao anh nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ Sao anh nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng Những con đường quen lối đi mà nay nằm yên đó Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết êm đềm Sao anh nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm Sao anh nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón Những khi buồn ai đến thăm con đâu nữa mà mong Nỡ đành quên sao anh ! Dư âm ngày xưa còn đó ! Thời gian ko làm sao xoá bao lần tay xiết trong tay Nhìn em anh ấu yếm bảo : Em đừng xa vắng anh ? Sao anh nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu Sao anh nỡ đành quên khi tình em đã trót trao Anh ơi ! Nếu một mai có ai hỏi người bên ấy, biết nói gì đây hỡi anh ! Mà anh nỡ đành quên .
Loài Hoa Không Vỡ Một loài hoa không vỡ, đó là loài hoa nở trong vườn yêu. Một loài hoa sớm nở, nhưng không chóng già đời hoa mặn mà.Dù mưa gió nhiều làm cánh hoa lay, nhưng rồi lặng gió mưa bay cánh hoa lại tươi màu thắm, sắc hương nồng say. Ngày nào mình quen biết giữa vườn đầy hoa ngắt một nụ hoa. Bảo rằng hoa chóng tàn em thường lo sợ tình ta sẽ lỡ làng. Và anh nói rằng tình mãi không phai hoa này là đóa hoa yêu ép trong lòng ta trìu mến sẽ không bao giờ quên. Ôi một loài hoa, loài hoa thơm ngát hương yêu. Ôi một loài hoa, loài hoa thầm ước trong tim, và một loài hoa sẽ không tàn mặc năm tháng qua. Dù dù có bao giờ cánh hoa tình này không có đâu. Rừng chiều giăng mây tím những khi hành quân lúc xương chiều buông, gặp loài hoa tím dại nở bên suối nhỏ, dừng đây ngắm mây trời. Gợi anh nhớ lại ngày ấy chưa xa, bây giờ đời rẽ đôi ta mỗi khi nhìn hoa lại nhớ đóa hoa tình yêu.
Khi Không Khi không anh lại ngoảnh mặt làm ngơ Em tội tình chi anh bước hướng hiên Điều gì lầm lỡ anh ơi Biết mình nhỏ to lỡ lời Hờn giận hờn mất lòng nhau thương Khi không anh lại kiếm chuyện lìa nhau Hay là anh quen người khác sang giàu Nghe lời em mới tin trao Kỷ niệm ngỡ quên đêm nào Thương nhau rồi anh đành phải sầu Cũng chỉ đâu là một điều trả mi Con ơng đã dáng được đi Con ơng đã giữ nương thề Nào hay yêu người người nỡ đổi thay Yêu người mong nhớ như mây Khi không anh lại dối lừa được sao Tin lầm anh qua lời nói ngọt ngào Bây giờ tình đã bay cao Một lần xót xa tương trào Thôi xin thề không còn lần sau…
Con Đò Lỡ Hẹn Bóng đò cập ngang bến sông, biết anh sang lòng em vui thầm. Viết bài thơ trên giấy hoa mang tiếng yêu gởi trao tình em. Thầm mong ông tơ se mối để cho hai đứa mình gần nhau. Hẹn mai đông qua xuân tới đón em về cho trọn tình anh. Có ngờ một hôm nước lên đưa con đò rời xa bến chờ. Áo hồng người vui kết hoa có nhớ xa ấm êm tình ta. Mình em trên con bến vắng ngóng con đò anh dần mờ trôi. Lòng đau nghe môi mặn đắng trách con đò sau đành lìa xa. Lặng nhìn dòng sông nước trôi ngược dòng, cuộc tình ra đi bỏ em chờ mong. Chắc anh đã đành lòng quên em, trách em gái khờ thương nhớ bao ngày qua, tìm về đâu ngày bên nhau thắm tình đậm sâu. Nắng chiều rụng trên mái tranh nhớ câu thơ ầu ơ chúng mình, biết người giờ nơi chốn xa có nhớ xưa ấm êm tình ta. Trời sao mưa giông bão tố để bây giờ cánh cò mồ côi. Buồn trông đêm sương quạnh vắng sáo xa rồi mong đợi mà chi.
Vượt Qua Có cơn đau nào anh chưa quen, ngày nào không hoang mang, từ khi đôi ta biệt ly ʚɞ Có cơn mơ nào anh quên mơ về ngày em bên anh, bật run lên trong mê man lạnh lẽo ʚɞ Nắg sinh ra là dành cho em,ngập tràn ấm áp,và tô môi em thật xinh.. ʚɞ Còn bóng đêm ta lặn lội trong nhau,nhòe màu da em, nhòe đôi mi cong ướt nhem... ʚɞ Mang yêu thương xếp vào quá khứ, khi mưa rơi đừng gọi tên nhau nữa ~ ʚɞ Đừng gợn lòng khi những ngày mưa kéo về lê thê ʚɞ Đưa môi hôn trôi về thương nhớ, đưa tay em đặt lên con tim ʚɞ Em cứ để cho tim nín lặng đôi lúc thôi ʚɞ Có cơn đau nào anh chưa quen, ngày nào không hoang mang, từ khi đôi ta biệt ly ʚɞ Có cơn mơ nào anh quên mơ về ngày em bên anh, bật run lên trong mê man lạnh lẽo ʚɞ Nắng sinh ra là dành cho em,ngập tràn ấm áp,và tô môi em thật xinh.. ʚɞ Còn bóng đêm ta lặn lội trong nhau,nhòe màu da em, nhòe đôi mi cong ướt nhem... ʚɞ Em vô tư mang tình yêu tới, sau bao vô tâm để em buông lơi ʚɞ Để giờ đây nghĩ lại lòng anh vẫn còn tha thiết ʚɞ Bao thương đau riêng mình anh giữ, nơi em bên ai bình yên em giữ ʚɞ Trả lại em những ngày bình yên mới quen ʚɞ Mag yêu thươg xếp vào qá khứ, khi mưa rơi đừg gọi tên nhau nữa ʚɞ Đừng gợn lòng khi nhữg ngày mưa kéo về lê thê ʚɞ Đưa môi hôn trôi về thươg nhớ, đưa tay em đặt lên con tim ʚɞ Và em cứ để cho tim nín lặg đôi lúc thôi
Bài Không Tên Số 7 Một làn khói trắng Du đời vào quên lãng Nâng sầu thành hơi ấm Hơ dịu tình đau Ngày tàn im ắng Yêu người làm tóc trắng Tâm sự rồi đến đắng Như lệ giờ biết nhau Đêm vỗ về nuôi nấng Đêm trao ngọt ngào hương phấn Buông lơi dòng tóc mỡ Trên vùng ngày tháng vật vờ. Thân em rồi hoang phế Lê theo thời gian giông gió Thôi cũng đành cúi xuống Cho mộng đời thoát đi Một đời đổ cho tình yêu Từng đêm dòng nước mắt Sẽ nâng niu đời nhau ử Đớn đau anh Sẽ cho nhau đời nhau ử Xót sa em Dắt đưa nhau mối hận đời người Trả lại nước mắt Cho mệnh đời son sắt Thôi rồi em cũng mất Cho tình cúi đầu Một mình đi mãi Trên đường dài không thấy Ai người quen tôi đấy Bao giờ đời sẽ vơi .......
Cát Bụi Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai vươn hình hài lớn dậy Ôi cát bụi tuyệt vời Mặt trời soi một kiếp rong chơi Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai tôi về làm cát bụi Ôi cát bụi mệt nhoài Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi Bao nhiêu năm làm kiếp con người Chợt một chiều tóc trắng như vôi Lá úa trên cao rụng đầy Cho trăm năm vào chết một ngày Mặt trời nào soi sáng tim tôi Để tình yêu xay mòn thành đá cuội Xin úp mặt bùi ngùi Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui Cụm rừng nào lá xác xơ cây Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy Ôi cát bụi phận này Vết mực nào xóa bỏ không hay
Giã Từ Tuổi đời chân đơn côi Gót mòn đại lộ buồn Đèn đêm bóng mờ nhạt nhòa Hôn lắng tâm tư Đi vào dĩ vãng Đường tình không chung lối Mang nuối tiếc cho nhau Ngày nào tay trong tay Lối về cùng hẹn hò Dìu em giấc mộng vừa tròn Tình thắm môi nồng Đêm dài lưu luyến Nghẹn ngào trong thương tiếc Vì mai bước theo chồng Em sang ngang rồi chôn kỷ niệm vào thương nhớ Hôn lên tóc mềm lệ sầu thắm ướt đôi mi Xin em một lời cho ước nguyện tình yêu cuối Thương yêu không tròn thôi giã từ đi em ơi. Người về lên xe hoa Kỷ niệm buồn vào hồn Bờ môi tắt hẳn nụ cười Giây phút bên nhau Nay còn đâu nữa Người về trong thương nhớ Người đi nhớ thương người
Tấm Ảnh Không Hồn Tôi ngó về cuối trời, Tay ôm kỷ vật tình yêu giữa tôi với người Chỉ còn xót lại tấm hình gìn giữ được thôi Hình hài này giết lần tôi Cũng bởi lời thề non hẹn suối Trong nét mặt nhớ người Hôm đi còn gặp nỉ non suốt đêm những lời Nào là nói tặng tấm hình để bớt lẻ loi Và còn thề thốt đầu môi Yêu chỉ có mình tôi suốt đời ĐK: Từ khi tôi yêu người Chân trời góc biển ngược xuôi Thấy hình thấy mặt để tôi Chia sẻ những khi buồn vui Ước vọng cùng người nên đôi Bây giờ tan thành mây khói Vẫn còn tôn thờ bóng không hồn Tay hứng trọn mối sầu Đeo thêm hình ảnh người tôi trót yêu quá nhiều Vài lần muốn hủy tấm hình mà có được đâu Vì tình người khắc đậm sâu Quên thật khó người yêu lúc đầu