Một lần đi Sài Gòn ơi, ta có ngờ đâu rằng Một lần đi là một lần vĩnh biệt Một lần đi là mòn lối quay về Một lần đi là mãi mãi thương đau Người tình ơi, ta có ngờ đâu rằng Một lần đi là nghìn trùng cách biệt Một lần đi là muôn kiếp u sầu Một lần đi là vĩnh viễn xa nhau Giọt nước mắt cho anh Giọt nước mắt cho em Giọt nước mắt cho bạn bè Lệ khóc cho mẹ già Lệ khóc cho ngườ tình ở lại quê hương Lần cuối siết tay nhau Lần cuối khóc bên nhau Lời cuối sao nghẹn ngào Còn đó bao đoạn đường Còn đó bao đoạn tình bỏ lại sau lưng
Lá Thư Trần Thế Lạy chúa con là lính trận ngoài biên Vì xa thành phố xa quá nên quên Đêm nay ngôi hai trời xuống Ánh sao lung linh muôn màu Con tưởng hỏa châu soi tuyến đầu Lạy chúa con là thiếu phụ miền quê Chồng con vì nước nên đã ra đi Hai ba năm chưa thỏa chí Hết thu qua xuân sang hè Còn đợi tàn đông mới tin về Đạn xé không trung đêm đừng đêm vẫn nghe Từng lớp trai đi cho ngày mai vẫn đi Đêm nay người xuống đời Xin đem nguồn vui tới Những đôi môi lạnh đã lâu không cười
Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn Đôi khi nhầm lỡ đánh mất ân tình cũ Có đau chỉ thế tiếc thương chỉ thế Khi hai mơ ước không chung cùng vui lối về Mình vào đời nhau lúc môi còn non tuổi mộng vừa tròn Hương thơm làn tóc nước mắt chưa lần khóc Đến nay thì đã đắng cay nhiều quá Thơ ngây đi mất trong bước buồn giờ mới hay Bao năm qua rồi còn gối chiếc Nghe lòng nhiều nối tiếc Thương nhau rồi Xa nhau rồi Một lần dang dở ấy Đêm lạnh vui với ai ? Nụ cười ngày xưa chết trên bờ môi héo mòn tuổi đời Đi thêm một bước trót nhớ thêm một bước Nếu ta còn nhớ mắt môi người cũ Xin mang theo tiếng yêu khi gọi anh với em
Tâm Sự Người Hát Bài Quê Hương Xin đừng hỏi tôi tại sao Tại sao tôi hay hát nhạc buồn Xin đừng hỏi tôi tại sao Tại sao tôi hay hát dân ca Xin đừng hỏi tôi đừng hỏi tôi Sao tôi hay hát ngoài chiến trường Sao tôi không hát ở vũ trường Say mê theo vũ điệu nhiệt cuồng thị thành Tôi phải làm sao người ơi, người ơi... Chắc người cũng hiểu rằng Quê mình từ lâu lửa binh... lửa binh gieo tang tóc triền miên Bây giờ bình yên, dù bình yên... nhưng khăn sô thiếu phụ vẫn còn nhưng anh em thiếu hụt hao mòn Nên tôi hay hát lời nhạc buồn quê hương Người ơi bởi tôi không là gỗ đá Trong tôi, trong tôi chan chứa tình người Nên trên môi tôi Trên môi tôi hay thiếu nụ cười Vì nụ cười là nước mắt khô Mà người đời che lấp đau thương Người ơi tôi không dối mình dối đời