Sp sợ người ta thấy...người ta đeo đuổi,tán tỉnh...dụ dỗ...rồi xiêu lòng...phá bỏ lời thề...phản bội sư môn..sư Tổ khiển trách...đuổi khỏi sư môn...nên sp thề ko bảo giờ chụp mặt tiền...vì sp có tiền rồi cần gì phải chụp..chụp mặt sau cho các đấng nam nhi hay mày râu nó thèm rồi nó kiệt sức...và từ từ chết queo hết..lúc đó sp của đê lên làm bá chủ....làm nữ hoàng...ko con dùng gương thần mà hỏi hàng ngày" Gương thần gương thần...trong diễn đàn XSTT ai đep bằng ta"....Đồ nhi đúng là đồ....ăn...theo sp lâu rùi mà hỏng bít cái gì hết trơn...
E đang ghẹo sp e mà huynh,theo sp bao tháng cũng phải biết và hiểu chứhuynh biết tính e hay ghẹo sp e mà,hình sp của e thì đầy đó thôi
Thu Sầu Mùa thu thưa nắng gió mang niềm nhớ Trời chiều man mác buồn nát con tim Lệ tình đẫm ướt tà áo trinh nguyên Kỷ niệm êm đềm còn in trên giấy Người ôm thương nhớ ra đi từ đấy Trời đày hai đứa vì thiếu tơ duyên Rừng còn thay lá tình vẫn chưa yên Thương chi cho lắm giờ cũng xa nhau. Người từ ngàn dặm về mang nỗi sầu Nhịp cầu ô thước hẹn đến mai sau Ngày dài nhung nhớ mình cũng như nhau Trên cao bao vì sao sáng Rừng vắng có bao lá vàng Là bấy nhiêu sầu. Người đi hoa lá chết trong mùa nhớ Người về lặng lẽ tình vẫn bơ vơ Thà rằng chôn kín mộng ước xa nhau Quên đi cho hết một kiếp thương đau.
THU CA Lạnh lùng sương rơi heo may Buồn ngơ ngác bóng chim bay Mây tím giăng sầu đó đây Ngày đi chiều mang sầu tới Làn sương chiều thu lả lơi Tiếng mưa rơi nhẹ trên lối Chiều về gieo thương với nhớ Lòng người lữ thứ bơ vơ Nghe lá hoa rụng xác xơ Chiều thu về đây lạnh lẽo Mà sương chiều rơi hắt hiu Gió xa đưa nhẹ tiếng tiêu Nhớ ai chiều thu Nhìn bao lá úa rơi đầy trên lối Nhẹ rung tà áo Làn môi cười thắm tựa cánh hoa đào Xót xa vì đâu! Dù bao lần lá hoa phai màu Rung chi cành hoa lá Khi tà dương đã khuất non xa Màu chiều thu reo lá úa (1) Buồn se sắt nhớ Thu xưa
GIẤC MƠ MÙA THU Người đi ra đi mãi mãi, chốn xưa tôi còn mong chờ Người đi ra đi mãi mãi, vẫn không phai mờ dấu chân Lòng tôi chiếc lá trên cành Thu về héo khô Tôi còn nhớ ai mỗi khi chiều rơi Người đi ra đi mãi, chốn xưa Thu vàng tôi chờ Người đi ra đi mãi mãi, vẫn không phai niềm nhớ thương Lòng tôi heo mây đã về, tôi còn vấn vương Tôi còn nhớ thương khi Thu về Bên trời một làn mây trắng lửng lờ trôi Nghe lao xao ngoài hiên vắng lá vàng rơi Dù biết ngày mai ngày mai nắng xuân không về Trên cành lũ chim vẫn u mê Dù biết người đi người đi sẽ không quay về Sao tôi còn nhớ ai, đợi chờ ai Ngày nào còn mang hơi thở chắc tôi vẫn còn nhớ người Ngày nào đôi chân lê bước tuổi Xuân theo chiều nắng phai Bàn tay nâng niu kỷ niệm vỗ về giấc mơ xa mờ Mỗi khi Thu về tôi nhớ người
Nhắn ai đi về miền đất phương Nam Trời xanh mây trắng, soi dòng Cửu Long Giang Mênh mông rừng tràm, bạt ngàn dừa xanh. Tiếng chang đước đong đưa, nhớ người xưa từng ở nơi này Cho ta thêm yêu dấu chân ngàn năm đi mở đất Cho ta thêm yêu bầy chim sáo sổ lồng Ơi, ơi hò, ơi ơi ơi ơi hò Ơi ơi ơi hò, ơi ơi ơi hò ơi Còn đâu đây tiếng vó ngựa phi Mà ngỡ con tàu vỗ sóng bờ xa Nỉ non sao tiếng nhạn kêu chiều Buồm xuôi vô phương Nam phiêu bạt theo thủy triều Dẫu trải qua thăng trầm giông tố Qua bao cuộc bể dâu, mãi dâng cho đời Bài tình ca đất phương Nam Ơi ơi hò, ơi ơi ơi ơi hò Cánh chim tung trời về đất phương Nam Người xưa lưu dấu in hình thuở mang gươm Bao la tình đời. Màu lục bình trôi. Hoàng hôn tím ven sông, tiếng hò khoan còn tỏa đôi bờ Lênh đênh mây trôi, khói sương chiều miên man nỗi nhớ Nghe trong âm ba từng con sóng vỗ về Ơi ơi hò, ơi ơi ơi ơi hò Ơi ơi ơi hò, ơi ơi ơi hò ơi Chờ trăng lên cất tiếng gọi nhau Đờn khảy tang tình đượm thắm hồn ai Biển xôn xao gió lộng tứ bề Thuyền ai xuôi phương Nam khoan nhặt trôi lững lờ Đã trải qua bao mùa mưa nắng, qua bao cuộc đổi thay Mãi dâng cho đời, bài tình ca đất phương Nam Ơi ơi hò, ơi ơi ơi ơi hò Ơi ơi ơi hò, ơi ơi ơi hò ơi ơi hò